Edit + Beta: Hiron Chưa kịp vui mừng, Vu Cẩn đã bị thu hút bởi những vết thương trên cánh tay chàng trai. Cậu nhíu mày. Cơ thể đối phương chằng chịt vết bầm tím, từ cẳng chân tr*n tr** đến đầu gối, được che phủ bởi chiếc quần huấn luyện màu xám dài đến gối, thậm chí trên mặt cũng có vết xước. Rõ ràng nhất là cánh tay phải sưng đỏ, như bị vũ khí sắc bén cào qua lớp vải. Vu Cẩn chạy vội đến cổng sắt, đau lòng muốn chết. Cậu chưa bao giờ thấy đại ca như vậy. Vệ Thời của 10 năm sau mặc áo giáp vàng, được muôn người kính trọng, nhưng Vệ Thời của 10 năm trước lại chằng chịt vết thương, một mình ngồi trên bậc thang hoen gỉ trước cửa căn cứ R Code. Bên trong cổng sắt, chàng trai nhìn Vu Cẩn với ánh mắt nghi ngờ, cúi đầu nhìn tay mình, rồi lại nhìn Vu Cẩn. Cảnh giác, phòng bị. Vu Cẩn định mở miệng thì bỗng dừng lại. Đại ca của mười mấy năm trước rõ ràng không quen biết cậu. Sau khi đồng bộ tiềm thức, dạ dày Vu Cẩn vẫn cuộn lên dữ dội, đầu óc quay cuồng. Tiếng dòng điện chói tai bên tai như vọng đến từ một thế giới xa xôi. "Khiến anh ấy tin tưởng cậu. Chúng tôi sẽ hướng dẫn từ bên ngoài..." Vu Cẩn ôm lấy trán lạnh toát, cố gắng nắm bắt dòng điện thông tin mơ hồ trong đầu: "Tống –" Trong phòng thí nghiệm, nghiên cứu viên Tống sốt ruột hỏi: "Thế nào rồi? Bên cậu ra sao?" Mao Đông Thanh nghiêm nghị lắng nghe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/soc-sao-bao-la-show-tai-nang-co-ma/2890855/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.