Edit + Beta: Hiron Gió đêm se lạnh. Vu Cẩn bừng tỉnh, nhìn cánh cửa phòng ngủ khóa chặt, ý thức lơ mơ giữa tỉnh và mơ. Cơ bắp bỗng nhiên căng cứng. Cậu theo bản năng muốn quay đầu lại, cánh tay liền bị anh giữ chặt. "Gặp ác mộng à?" Giọng anh trầm thấp vang lên. Cậu ngơ ngác, chậm rãi cuộn tròn người lại trong vòng tay anh, nhịp tim dần bình ổn, cơn buồn ngủ lại ập đến, mơ màng nói: "Ưm... cửa... khóa..." Ký ức về giấc mơ như thủy triều rút đi, Vu Cẩn mím môi, lông mày giãn ra. "Muốn mở cửa?" Vệ Thời quan sát biểu cảm của cậu trong bóng tối. "Muốn..." Vu Cẩn xoay người, dụi dụi vào gối: "Muốn ăn bánh bao..." Nói xong liền ngủ thiếp đi, tiếng ngáy khe khẽ vang lên. Vệ Thời khựng lại. Anh nhẹ nhàng xoay người Vu Cẩn lại, vòng tay qua gối ôm cậu vào lòng: "Ngủ tiếp đi." "Tay của em..." –––––––––––––– Mặt trời lên cao. Vu Cẩn tỉnh dậy sau cơn say, ngoài việc nhớ tối qua ngủ ngon giấc thì mọi ký ức đều mơ hồ. Bên cạnh đã không còn bóng dáng anh. Cậu vừa đánh răng vừa lướt bảng điều khiển – Vệ Thời đang ở trung tâm nghiên cứu của căn cứ Phù Không. Trên bàn học, bảng thông báo của học viên rung lên: "Bạn có [1] vị khách đang đợi ở ngoài cửa." Vu Cẩn chạy ra mở cửa, Tóc Đỏ cười toe toét bước vào, tay bê một chiếc đèn hình con thỏ: "Tiểu Vu cài đặt giọng nói đi, tối đến gọi một tiếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/soc-sao-bao-la-show-tai-nang-co-ma/2890864/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.