Edit + Beta: Hiron Sàn nhảy. Lưỡi lê rút ra từ bên hông cô gái tóc vàng, Vera lên đạn súng trường, đồng hồ liên tục cảnh báo vi phạm quy định. Cảnh cáo lần một. Cảnh cáo lần hai – Ninh Phượng Bắc cười khẩy đắc ý. Khi điệu nhảy lại vang lên, mọi người đồng loạt ngây người, sàn nhảy cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. –––––––––– Đầu kia của hành lang dài, cách một cánh cửa dát vàng. Hai đội Minh Nghiêu và Vu Cẩn đang chạy khắp nơi. Vu Cẩn vẻ mặt nghiêm túc. Sở Sở liên tục hà hơi vào tay, quấn chặt chiếc áo choàng đơn sơ. Versailles lạnh quá. Tất cả cửa sổ đều mở toang, gió rít từng cơn. Ngay cả tuyết bên ngoài cũng dường như đóng băng, nhìn sơ qua, bông tuyết nào cũng giống nhau. Các tuyển thủ mò mẫm trong cung điện Versailles tối tăm, như bị đóng băng trong một bức tranh sơn dầu ảm đạm. Ngoài sảnh khiêu vũ, không có lò sưởi nào được đốt, ngay cả ánh nến trên tường cũng leo lét, như sắp tắt đến nơi. "Hự" Sở Sở hít một hơi thật sâu: "Em muốn lấy súng bắn mình, còn hơn là chết cóng." Khả năng chống lạnh của đồ tác chiến của Vu Cẩn gần như bằng không. Có một khoảnh khắc, cậu thậm chí còn ngẩn người vì lạnh, nếu lúc này có người đưa cho cậu 7 lớp váy, chắc cậu cũng không phản kháng đâu – "Cứ tìm tiếp đi," Vu Cẩn an ủi: "Chắc chắn có thiết bị sưởi ấm. Nếu cứ với nhiệt độ này, trừ khi quay lại sảnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/soc-sao-bao-la-show-tai-nang-co-ma/2890884/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.