Edit + Beta: Hiron Gió lạnh như dao. Tuyết rơi như những lưỡi kiếm bạc, lấp lánh trong gió. Ngựa phi nước đại trên dòng sông băng, vó ngựa đen kịt xé toạc màn tuyết trắng xóa. Thiếu niên ngồi trên lưng ngựa, áo quần bay phấp phới, đôi mắt nheo lại trước tuyết, đồng tử như nhuốm màu lạnh lẽo. Bàn tay nắm chặt dây cương, mạnh mẽ và vững vàng. "Đến rồi." Người đàn ông khàn giọng nói. Dây cương siết chặt, con ngựa dừng lại, hí vang, Vu Cẩn ôm chặt cổ ngựa, anh nhảy xuống từ phía sau, phủi tuyết trên chiếc áo choàng màu xám đậm. Vu Cẩn lúc này mới kinh ngạc nhận ra. Anh được ban tổ chức chăm chút kỹ lưỡng, trong hầu hết các chương trình tạp kỹ, đây là đãi ngộ chỉ dành cho những người bỏ tiền... Vệ Thời – người giàu nứt đố đổ vách: "Hửm?" Vu Cẩn vội vàng lắc đầu, ân cần phủi tuyết giúp anh, con ngựa rất hoạt bát, thân thiện cọ vào người Vu Cẩn, con ngựa nhỏ chạy theo phía sau. Vu Cẩn đột nhiên nhớ ra: "Sở Sở!..." Sở Sở tức giận xuống ngựa: "Hai người nỡ bỏ rơi em một mình sao?!" Vệ Thời bình tĩnh nói: "Cô tự đòi cưỡi mà." Sở Sở nhấn mạnh: "Em muốn Tiểu Vu chở em, chứ không phải để em tự cưỡi – thôi, nói với anh kiểu này cũng vô ích!" Con ngựa nhỏ vừa nhìn thấy Vu Cẩn đã chạy đến, vẫy đuôi mừng rỡ. Con ngựa đực lúc nãy cũng quay sang cọ vào con ngựa cái, chắc là ngựa giống rồi... Vu Cẩn ngẩng đầu lên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/soc-sao-bao-la-show-tai-nang-co-ma/2890886/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.