Edit + Beta: Hiron     Buồng thang máy nhỏ bé của vòng đu quay như đang ẩn chứa một cơn bão lớn.     Vu Cẩn nghẹn lời: "Hôn anh, anh chứ ai..."     Ánh mắt Vệ Thời tối sầm lại.     Gương mặt anh tuấn dưới ánh mặt trời khiến người ta vừa say mê vừa sợ hãi, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng như băng giá. Vệ Thời nở nụ cười như có như không, đầy ẩn ý, rồi đột nhiên ghì chặt Vu Cẩn vào cửa sổ ngắm cảnh.     Vu Cẩn: "!!!"     Vệ Thời mặt không cảm xúc, cắn nhẹ lên gáy Vu Cẩn, trùng khớp với dấu răng đã biến mất trước đó. Bầu không khí ngưng đọng, nóng bỏng. Trong khoảnh khắc, Vu Cẩn thậm chí có cảm giác mình bị giống đực trưởng thành đánh dấu.     Vu Cẩn bị khóa chặt trong vòng tay rắn chắc, môi bị người kia ngậm lấy, hoảng hốt đến mức quên cả phản kháng: "Đừng... đừng cắn..."     Vệ Thời siết chặt bờ vai gầy của Vu Cẩn, hàm răng cắn nhẹ trên làn da mịn màng của thiếu niên, giọng nói trầm thấp như gằn từng chữ: "Nhớ kỹ, em đã kết hôn rồi."     Vu Cẩn ngơ ngác: "Hả? Hai người... không phải là một sao?..." Kết hôn rồi thì hôn một cái có làm sao đâu chứ!     Vệ Thời ngước mắt lên, ánh nhìn sắc bén khiến Vu Cẩn bất giác rùng mình. Ánh nắng chói chang của ngày hè chiếu thẳng vào vòng đu quay đối diện, phản chiếu trong đôi mắt người đàn ông là sự hung dữ, tàn nhẫn. Vệ Thời 27 tuổi, dù chỉ lẳng lặng đứng đó cũng toát ra khí chất nguy hiểm như một con 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/soc-sao-bao-la-show-tai-nang-co-ma/2890927/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.