Edit + Beta: Hiron Mặt trời chói chang. Gió nhẹ thổi qua, không khí yên tĩnh, ngưng đọng. Vu Cẩn dần dần ngây người... Vệ Thời nheo mắt. Vu Cẩn sợ hãi lùi lại hai bước! Gió thổi, mây bay, Tiểu Vu sắp bị ăn đòn rồi! Vệ Thời lạnh lùng nhếch môi, sát khí hiện rõ trong mắt, đưa tay ra hiệu cho Vu Cẩn lại gần. Vu Cẩn sợ đến mức suýt chút nữa hắt hơi, cơ thể hành động trước ý thức, tiến lên hai bước, nhanh trí cởi trói cho đại ca. Người đàn ông có lẽ thấy Vu Cẩn chậm chạp, bàn tay rắn chắc khẽ cử động, tự mình thoát khỏi dây thừng. Vu Cẩn lại sợ hãi lùi lại: Gió rít, mây cuộn, Tiểu Vu sắp bị đánh đòn rồi! Khoan đã, rõ ràng anh có thể tự cởi trói mà... Vệ Thời nhảy xuống khỏi tàu lượn siêu tốc, mặt không cảm xúc nhìn Vu Cẩn: "Hửm?" Vu Cẩn nhanh trí đáp: "Hahaha, em cũng không để ý xem anh ấy nhảy qua đây kiểu gì, chỉ lo chạy về phía trước thôi, ha ha ha... Ơ..." Vệ Thời dồn Vu Cẩn vào góc tường, động tác đầy xâm lược: "Kết nối ký ức." Vu Cẩn ngơ ngác: "Cái gì..." Vệ Thời chậm rãi xắn tay áo lên, bộ đồ tác chiến màu xám trông thật oai phong. Anh đe dọa: "Tác dụng phụ kết thúc, ký ức đã kết nối. Tôi sẽ kiểm tra." Vu Cẩn hoàn toàn chết lặng, không thể giấu được nữa rồi! Khoan đã, Vu Cẩn đột nhiên phát điên. Ký ức của hai người họ cuối cùng cũng kết nối với nhau rồi sao?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/soc-sao-bao-la-show-tai-nang-co-ma/2890933/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.