Edit + Beta: Hiron Sau cơn mưa, hương hoa thơm ngát, ẩm ướt theo gió bay vào phòng, cửa sổ hé mở, tiếng lá rèm va vào nhau nghe thật vui tai. Vu Cẩn mở to mắt. Bên ngoài cửa sổ, chú robot giúp việc bị đuổi ra ngoài cả đêm đang lau chùi cửa kính. Cơn mưa tối qua, chiếc cột thu lôi trên đầu nó vẫn chưa được dỡ bỏ, cánh tay robot cứ lau một cái, dây dẫn điện nối đất phía sau lại giật giật. Mùi bánh quy thơm lừng trong không khí. Vu Cẩn hít hít mũi, vội vàng ngồi dậy, sau đó đầu óc choáng váng... Vệ Thời đặt một chiếc gối sau lưng Vu Cẩn, cúi xuống hôn lên mái tóc xoăn mềm mại của cậu. "Ngủ thêm một chút đi, anh mang đồ ăn đến cho em." Người đàn ông bước xuống giường, mặc chiếc áo choàng tắm dài màu đen, những vết đỏ trên ngực và cổ cùng vết sẹo năm xưa như những huân chương. Vu Cẩn ngồi trên giường khoảng hai phút, đầu óc trống rỗng, sau đó bừng tỉnh. Sáu tiếng đồng hồ... Sáu tiếng đồng hồ!! Để người này đi thi đấu sinh tồn đúng là lãng phí nhân tài... Vệ Thời đưa bánh quy cho Vu Cẩn, như thể đang dỗ dành chú thỏ bằng một củ cà rốt sau khi bị chiên, rán, xào, nấu, rồi ôm cậu vào lòng. Ánh nắng ban mai chiếu vào từ cuối giường, kim đồng hồ chỉ hơn 7 giờ một chút. Vệ Thời lại bế cậu xuống giường, rót nước, cho uống thuốc kháng viêm. Vu Cẩn nói chuyện với giọng nghèn nghẹt, ôm chặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/soc-sao-bao-la-show-tai-nang-co-ma/2890973/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.