Edit: Cháo
Sau khi tỉnh dậy, Thiệu Khê ngồi trên giường híp mắt nhớ lại giấc mơ tối qua. Chỉ là tỉnh lại rồi, giấc mơ trong trí nhớ liền trở nên mơ hồ, hắn suy nghĩ một lúc lâu cũng không nhớ ra được gì cả, vì vậy ném chuyện này ra sau đầu, trong tiếng gọi thúc giục của mẹ, hắn bò dậy chuẩn bị đến trường.
Thiệu Khê vừa đến lớp đã thấy Khương Đào ngồi ở chỗ của cậu rồi. Cậu mặc áo đồng phục của hắn, đường vai áo trễ đến cánh tay giống như trong giấc mơ vậy.
Lúc Thiệu Khê gần đi qua chỗ ngồi kế bên Khương Đào, bạn nam ngồi bên phải cậu kéo tay áo cậu một cái, tò mò nói: “Áo nhìn có vẻ rộng nhỉ, của cậu à?”
“Không phải.” Khương Đào nói, “Áo của tôi giặt rồi, đây là mượn của người khác.”
“Ai thế?”
“Hàng xóm.” Khương Đào đáp.
Khương Đào nghiêng đầu nói chuyện với đối phương, không nhìn thấy Thiệu Khê. Còn Thiệu Khê thì nghe Khương Đào trả lời hai lần cũng không nói ra tên mình, trong lòng cảm thấy không vui. Hắn đi tới bên cạnh cậu nói: “Sao, nói là mượn của tôi khó thế cơ à?”
Khương Đào bị dọa cho hết hồn, ngẩng đầu mở to mắt nhìn hắn.
“Không phải.” Khương Đào nói, “Tôi nghĩ có lẽ cậu không muốn để người khác biết.”
Thiệu Khê nghẹn họng.
Tối qua lúc mượn áo không phải chỉ hơi do dự một chút thôi sao…
Mắt Thiệu Khê chuyển qua cần cổ Khương Đào. Đồng phục của hắn quả thực hơi rộng, cổ áo phía sau hở ra một mảng, lộ ra phần gáy trắng nõn.
“Sao vậy?” Khương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/soda-chanh-da/2299787/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.