Trịnh Mật rất ít khi chủ động như vậy.
Minh Tô bị nàng ấy ôm chặt lấy, đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó là lo lắng.
Nàng giơ tay vỗ nhẹ lên vai Trịnh Mật, nhẹ giọng nói: "Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Trịnh Mật lắc đầu nhưng vẫn ôm chặt nàng.
Việc này làm Minh Tô kết luận chắc chắn đã xảy ra chuyện.
Não nàng nhanh chóng hoạt động, suy nghĩ một vòng nhưng cũng không nghĩ ra trong cung còn có ai có thể bắt nạt Trịnh Mật, có chuyện gì mà có thể khiến nàng ấy thất thố như vậy.
"Đến tột cùng là làm sao vậy, nàng nói với ta đi." Giọng điệu Minh Tô càng thêm nhu hòa.
Trịnh Mật lại chỉ ôm nàng.
Nàng cảm nhận cơ thể gầy gò của Minh Tô, gần như có thể sờ đến xương, gầy đến quái dị.
Tuy là mảnh mai như thế, nhưng sự ấm áp trên người nàng ấy vẫn khiến người khác an tâm.
Có ra sao thì Trịnh Mật cũng nghĩ không ra những năm đó nàng ấy đã sống như thế nào, chỉ mình nàng ấy gánh vác mọi thứ, lòng nàng ấy khổ sở cỡ nào đây?
Trong những đêm khuya bừng tỉnh vì ác mộng, nàng ấy đã mơ thấy gì, phải chăng là bị mắc kẹt hoàn toàn trong lao ngục ẩm ướt u kia?
"A Mật......" Minh Tô vẫn hồn nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, khẽ gọi tên Trịnh Mật, trong lời nói còn mang theo ý cười, như là chắc chắn có nàng ở trong cung thì không ai có thể chọc Trịnh Mật khó chịu.
Cũng có chút vui mừng vì chẳng mấy khi được nàng ấy ỷ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/som-chieu/356260/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.