Cả ngày hôm nay chỉ có thể dùng bốn chữ thời buổi rối loạn để hình dung đến cực hạn.
Trịnh Mật giúp nàng ấy tháo trâm cài, ấn nhẹ huyệt vị trên đầu nàng ấy: "Nàng nghỉ chút đi, ngủ một giấc, đợi tỉnh rồi lại dùng bữa tối."
Minh Tô nghe lời nhắm mắt lại.
Trịnh Mật kéo chăn gấm, phủ lên người nàng ấy.
Chăn gấm vẫn còn lạnh, lướt qua cằm Minh Tô, ấn đường nàng ấy giật giật, trông rất bồn chồn.
Một lát sau, nàng ấy mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn Trịnh Mật, hỏi: "Ta nghỉ ngơi ở chỗ nàng lâu thế này thì có ổn không?"
Cả hai vốn đều là nữ tử, có thân mật đến đâu thì cũng không sao, nhưng khổ nỗi là nàng lại đang mang cái danh yêu thích nữ sắc trên lưng.
Trịnh Mật im lặng trong chốc lát, vỗ vỗ vai nàng ấy, nói: "Ngủ trước đi......"
Nghe nàng nói như vậy thì Minh Tô cũng không nói gì nữa, nhắm mắt lại.
Không lâu sau, hơi thở đã đều đặn dài hơn.
Trời tối rất nhanh, ánh nến trong điện vắng lặng quạnh quẽ.
Trịnh Mật ngồi rảnh rỗi, trong tay cũng không có thư tịch để nàng tiêu khiển, bèn cúi đầu nhìn Minh Tô đang ngủ ngon giấc.
Mấy ngày nay, các nàng hàng đêm đều ngủ chung một giường, người ngủ trước là nàng ấy, tỉnh trước cũng là nàng ấy.
Trịnh Mật chỉ cảm thấy trên đời này không có ngày tháng nào tốt hơn bây giờ cả.
Chỉ cần ở bên nhau thì sẽ không đau khổ, chuyện gì cũng có lúc dễ dàng giải quyết được.
Trịnh Mật đưa tay sờ sờ tóc mai Minh Tô.
Có lẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/som-chieu/356265/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.