Thấy rõ người trong thang máy, hai vai Thích Giai khẽ run lên, theo bản năng lùi về sau.
Hành động này thành công chọc giận Lâm Tiêu Mặc, anh thay đổi dự tính ban đầu là làm như không thấy, giữ cửa thang máy mở, lạnh lùng ra lệnh, “Đi vào!”
Thích Giai lắc đầu, lại lui về sau xa hơn, trên mặt mặc dù cực lực duy trì tươi cười lễ phép, trong lòng lại cực kỳ muốn khóc. Ông trời là ngại cô chưa đủ thảm sao, còn đạp cô một cước là thế nào?
“Tôi nói lại lần nữa, đi vào!” Lâm Tiêu Mặc thanh âm rất nhẹ, lạnh lùng hơn, làm cho cô không khỏi rùng mình một cái, thân thể không tự chủ được tiến về phía trước, nhưng nghĩ đến cùng anh một chỗ, lại miễn cưỡng rút chân về.
“Không cần, ngài đi lên trước, tôi còn muốn chờ người.” Cô tận lực giữ khoảng cách, nói dối, chỉ hy vọng nhanh chóng tiễn anh.
“Chờ người?” Lâm Tiêu Mặc nheo mắt lại, dù bận vẫn ung dung nhìn cô, “Tôi cùng chờ với em!”
Cái gì? Cùng cô chờ? Thích Giai chăm chú nhìn gương mặt khiêu khích của người nào đó, chắc chắn anh đã sớm nhìn ra mình nói dối. Cô không muốn chịu đựng thêm nữa, đành phải bất chấp khó khăn bước vào thang máy.
Cô tìm chỗ đứng cách xa anh nhất, tiếp theo, mắt nhìn lỗ mũi, không động đậy nhìn chằm chằm mũi giày mình. Mà hậu quả của việc chú ý quá mức là cô có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của Lâm Tiêu Mặc, cảm giác thật sự mạnh mẽ ép cô không thể lẩn trốn, thậm chí hít thở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/som-yeu-tre-cuoi/2418013/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.