Thế sự trêu ngươi, gan Thích Giai và ba cô không thích hợp.
“Bây giờ chỉ có thể bắt đầu hoá trị, chờ đợi gan thích hợp.” Bác sĩ nói.
“Không có biện pháp khác sao?” Thích Giai biết, tuy bệnh viện sẽ xếp việc thay gan của ba cô là ưu tiên, nhưng phải chờ đến khi có lá gan hiến tặng thích hợp với ba cô thì nói dễ hơn làm.
“Không còn cách khác, bởi vì dựa theo quy định, chúng tôi không tiếp nhận những bộ phận cấy ghép không phải của người thân bệnh nhân.” Bác sĩ nói xong, bỗng nhiên nói thêm, “Ba cô có anh chị em hay người thân trực hệ nào không?”
“Ông ấy còn có một người chị và một em gái.” Thích mẹ trả lời.
“Vậy mọi người có thể đến lúc tan tầm, xem họ có thể tới xét nghiệm một chút, có lẽ có thể tìm được gan tương xứng, bất quá…” Bác sĩ ngừng lại, chần chừ nói, “Điều kiện tiên quyết là họ phải tự nguyện quyên tặng, mà trong thực tế đại đa số người không chấp nhận quyên tặng bộ phận cơ thể.”
Đối với đề nghị của bác sĩ, Thích ba kiên quyết phản đối, “Họ tuyệt đối sẽ không đồng ý, các người không cần thiết đi làm mất mặt mình.”
Thích Giai biết ba cô nói có lí, năm đó mẹ cô ốm đau trên giường, hai người bác ngay cả một chút tiền cũng không cho mượn, bây giờ còn phải hiến gan, các bà sao đồng ý được. Nhưng dù vậy, vì ba cô, cô vẫn muốn đi thử một lần.
Bác hai trong lời nói xem như uyển chuyển, “Giai Giai, không phải bác không muốn a,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/som-yeu-tre-cuoi/2418045/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.