Gió đêm vốn mang theo hơi ấm, nhưng trong cảm nhận của Quý Mạc lại phảng phất một tia lạnh lẽo.
Ánh mắt Cố Viễn Sâm mỗi lúc một lạnh hơn, anh thu lại tất cả sự lễ độ, cũng thu lại toàn bộ kiên nhẫn dành cho Quý Mạc.
Một lúc lâu sau anh cuối cùng cũng mở miệng, nói ra hai chữ mà Quý Mạc hằng mong đợi: "Nhớ."
Nếu là Quý Mạc, dĩ nhiên Cố Viễn Sâm nhớ. Hơn nữa anh cũng biết chuyện cậu đỗ vào C Đại. Ngay trước đó thôi, anh vừa mới nhận được tin nhắn từ Lục Thu Viễn bảo rằng hôm kia sẽ sắp xếp một bữa cơm để anh gặp mặt Quý Mạc.
Mà trong chuyện này, Lục Thu Viễn từ trước đến nay chưa bao giờ cho phép anh có quyền từ chối.
Nghĩ đến đó, Cố Viễn Sâm mở miệng nói tiếp, giọng nhạt đến mức gần như lãnh đạm: "Tôi còn có việc. Có gì để hôm kia nói sau."
"Anh..." Quý Mạc gọi một tiếng, giọng run nhẹ.
"Ba tôi đã sắp xếp sẵn bữa ăn hôm kia bảo chúng ta gặp mặt. Chuyện này cậu cũng biết rồi." Giọng điệu của Cố Viễn Sâm vẫn giữ vẻ lịch sự, nhưng lại xa cách lạnh nhạt. Anh sải bước lướt qua bên cạnh Quý Mạc, không hề dừng lại dù chỉ một giây.
Quý Mạc vội vàng đuổi theo, bám sát phía sau anh, trán thấm đầy mồ hôi mịn.
Cố Viễn Sâm đi thẳng về phía bãi đỗ xe, hoàn toàn không có ý định quay đầu hay tiếp tục trò chuyện. Vừa mới đó anh còn chịu đứng lại nói chuyện với Quý Mạc. Nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/son-chi-nhat-doa-tieu-thong-hoa/2927533/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.