Ngay từ lúc gặp lại, từ giây phút nhận ra Quý Mạc, Cố Viễn Sâm đã luôn tuyệt tình như thế.
Lời anh nói chưa từng để lại đường lui, cũng chẳng cho Quý Mạc chút thể diện nào.
Thẳng thừng từ chối, lạnh lùng cắt đứt quá khứ, Cố Viễn Sâm đang vứt bỏ đoạn tình cảm từng có.
Anh chưa bao giờ tin rằng một Quý Mạc đã từng quyết tuyệt rời đi lại đột ngột quay về chỉ sau một năm. Nếu chỉ vì lợi ích giữa nhà họ Quý và nhà họ Cố, thì cuộc hôn nhân của bọn họ xét cho cùng chẳng khác gì cuộc hôn nhân của Lục Thu Viễn năm đó.
Nói xong những gì cần nói, Cố Viễn Sâm đứng dậy chuẩn bị rời đi: "Cậu nghỉ ngơi đi. Mai nhớ xin nghỉ học, sau này cũng đừng lạm dụng thuốc ức chế nữa."
Anh thầm nghĩ: đêm nay tiếng mưa ngoài cửa sổ thật khó chịu, mong là sớm tạnh.
Đột nhiên, tay anh bị kéo lại.
Lòng bàn tay nóng rực của Quý Mạc chạm lên, nhẹ nhàng giữ lấy anh. Cậu không dám dùng lực, giọng nói cũng trở nên mềm đi, như thì thầm khàn khàn trong ánh đèn ấm áp giữa đêm đông.
"Nhưng mới chỉ qua được mấy tháng thôi mà, học trưởng... làm sao anh biết được em sẽ không hiểu anh chứ?" Giọng Quý Mạc khẽ nghẹn, tay còn lại che mắt, lòng bàn tay ướt đẫm: "Em sẽ cố gắng để hiểu anh, một năm vẫn chưa hết, em thật sự sẽ cố gắng mà."
Cố Viễn Sâm còn chưa kịp mở miệng, lại nghe Quý Mạc vừa khóc vừa nói: "Học trưởng, em
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/son-chi-nhat-doa-tieu-thong-hoa/2927548/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.