Chờ đến khi Lục Trạch An nói đến mệt rã rời, chẳng còn hơi sức mà buôn nữa, ngồi qua một bên uống nước nghỉ ngơi, Quý Mạc mới nhớ đến chiếc khóa trường mệnh mà Cố Kiềm Minh gửi tới. Vì được làm bằng ngọc, nên khá nặng, thật ra không phù hợp để trẻ con đeo.
Lục Thu Viễn nhìn thoáng qua, không nhịn được nói: "Ông ấy đúng là chẳng biết chọn quà gì phù hợp với trẻ nhỏ."
Quý Mạc không rành chuyện quà cáp, ban đầu nhận được còn thấy khá đẹp, nhưng giờ nghĩ lại mới nhận ra quan hệ giữa Lục Thu Viễn và Cố Kiềm Minh vốn có khúc mắc, vội vã đưa mắt ra hiệu cho Cố Viễn Sâm: "Cất đi là được rồi, nghe nói thứ này mang ý nghĩa may mắn."
Dù sao cũng là tấm lòng của bậc trưởng bối.
Dâu Tây Nhỏ trong lòng cậu đã chìm vào giấc ngủ sâu từ lúc nào. Biết Lục Thu Viễn rất thích ôm cháu, Quý Mạc liền dịu dàng trao bé sang tay ông: "Ba, bé mà ngủ rồi là ngoan lắm, ba ôm một chút đi ạ."
Quả nhiên, khi rời khỏi vòng tay Quý Mạc, Dâu Tây Nhỏ chỉ khẽ cựa mình, không hề quấy khóc.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt non nớt của cháu nội, giọng điệu Lục Thu Viễn dịu hẳn: "Lát nữa ba phải ghé qua viện nghiên cứu một chút, Viễn Sâm, con nhớ uống thuốc ức chế theo đơn bác sĩ đấy. Bây giờ cơ thể Tiểu Mạc còn chưa hồi phục hoàn toàn, dù pheromone có bắt đầu ổn định thì cũng chưa thích hợp để đánh dấu đâu."
"Ba, con biết chừng mực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/son-chi-nhat-doa-tieu-thong-hoa/2927633/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.