🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 8

Edit & beta: Cún

Trước đó kể đến, nhóm người Kim Bất Hoán đi về hướng Tây Bắc để ra khỏi núi, một đường vô cùng cực khổ, cuối cùng cũng đến được sông Hắc Long, tìm được đường ra khỏi núi Trường Bạch, không ngờ lại rơi vào bẫy của đám người Kim Hách Dũng. Mà Kim Hách Dũng không phải là khách sâm Triều Tiên, mà là thổ phỉ Quan Đông được Dương Bát gia mời đến để cướp bảo vật. Càng khiến mọi người ngạc nhiên hơn là Dương Bát gia lại mua chuộc Lưu Lão Muộn làm nội gián. Dương Bát gia không chỉ muốn cây sâm, mà còn muốn lấy mạng của Kim Bất Hoán. Kim Bất Hoán chỉ đành dẫn các anh em liều chết. Dù sao thì cũng người ít sức yếu, Hồ Nhá Mại bị Lưu Lão Muộn bắn chết, còn Lưu Lão Muộn lại chết dưới súng của “Hỏa Thiêu Thiên”. Tiếp đó, Triệu Nhị Lư, Trần Côn Tử và Lý Đại Hào Tử lần lượt bị hồ phỉ gi3t chết, còn Kim Bất Hoán vì cứu Kim Thập Tam, cũng chết dưới họng súng của “Hỏa Thiêu Thiên”. Kim Thập Tam tràn ngập bi thương và phẫn nộ, tay không xông về phía “Hỏa Thiêu Thiên” và sắp chết dưới họng súng của hắn.

Bỗng nhiên, một cái bóng vàng như tia chớp lao tới, chỉ nghe thấy “Hỏa Thiêu Thiên” phát ra một tiếng thét thảm thiết, con mắt trái đã biến thành một hố máu đầm đìa. Kim Thập Tam sững người, nhận ra kẻ mổ mù mắt trái của “Hỏa Thiêu Thiên” chính là con chim gõ kiến mào vàng. Nó vừa đánh trúng liền xoay người vỗ cánh bay lên, nhanh chóng biến mất trong rừng.

“Hỏa Thiêu Thiên” bất ngờ gặp họa, đau đớn tột độ, tinh thần hoảng loạn, khẩu súng ngắn trong tay bắn loạn xạ không mục đích. Đám cướp xung quanh vội vàng né tránh. Kim Thập Tam cũng lăn tròn xuống đất, suýt nữa bị trúng đạn.

Trong đầu hắn bỗng trở nên tỉnh táo, hiểu rằng cha và các chú đều đã chết, chỉ với sức của mình, trong tình cảnh hiện tại hoàn toàn không thể báo thù được. Nghĩ đến lời nghĩa phụ dặn, hắn biết phải bảo toàn tính mạng, sau này mới có cơ hội trả thù. Ý chí đã quyết, nhân lúc đám cướp vẫn còn đang né tránh loạt đạn hỗn loạn của “Hỏa Thiêu Thiên”, hắn đột ngột bật dậy, lao thẳng vào khu rừng rậm bên cạnh.

Kim Thập Tam điên cuồng chạy trong rừng, tai nghe thấy “Hỏa Thiêu Thiên” phía sau gào lên: “Đừng để thằng nhãi đó thoát! Giết nó cho ta!”

Ngay sau đó, hắn nghe thấy tiếng bước chân rầm rập, đám sơn tặc còn lại lao vào rừng truy đuổi. Vừa chạy, bọn chúng vừa nổ súng.

Đột nhiên, Kim Thập Tam cảm thấy một cơn đau nhói sau lưng, như thể bị trúng đạn. Hắn không kìm được mà rên lên một tiếng. Phía sau có kẻ vui mừng reo lên: “Ta bắn trúng nó rồi! Nhóc con, đừng chạy nữa! Càng chạy càng chết sớm thôi!”

Kim Thập Tam làm ngơ, chẳng còn thời gian để kiểm tra vết thương hay xác định phương hướng, chỉ biết cắm đầu lao vào chỗ rậm rạp nhất trong rừng.

Trời đã tối hẳn, cơn mưa lất phất rơi xuống. Thời tiết thế này vốn rất đáng ghét đối với người đi rừng, nhưng với kẻ đang chạy trốn như Kim Thập Tam, lại là một món quà trời ban. Vết thương trên lưng ngày càng đau buốt, trước mắt hắn tối sầm lại từng đợt, nhưng hắn vẫn cố cắn răng chạy, không dám dừng dù chỉ một giây.

Chạy thêm khoảng nửa canh giờ, tiếng truy đuổi phía sau dần xa, dường như hắn đã cắt đuôi được bọn cướp. Kim Thập Tam thở phào nhẹ nhõm, định dừng lại nghỉ ngơi một chút. Nhưng đúng lúc ấy, chân hắn đạp vào khoảng không, hắn trượt ngã khỏi một sườn dốc cao!

Con dốc vừa dài vừa dốc, hắn không còn sức để kháng cự, cứ thế lăn xuống đáy. Cả cơ thể như vỡ vụn, từng tấc da thịt như bị xé toạc, đầu óc quay cuồng dữ dội. Chỉ trong chớp mắt, Kim Thập Tam hoàn toàn mất ý thức.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Kim Thập Tam dần tỉnh lại. Hắn mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên một tấm da báo, bên dưới lót một lớp cỏ Ula mềm mại, êm ái vô cùng.

Hắn cố gắng chống người ngồi dậy, nhưng cơn đau nhói từ vết thương trên lưng lập tức ập đến, khiến hắn nhớ lại lúc trước bị bắn trọng thương rồi ngất đi. Không dám cử động mạnh, Kim Thập Tam chỉ khẽ nâng đầu, đưa mắt quan sát xung quanh.

Đây có vẻ là một “kuluozi”, bên trong bài trí đơn giản, nhưng trên tường treo mấy tấm da sói, da cáo với hình dáng nguyên vẹn, bộ lông óng mượt, chứng tỏ tay nghề săn bắn của chủ nhân không tầm thường. Gần cửa lều, trên bếp lửa có một chiếc nồi đất đang sôi sùng sục, hương thơm ngào ngạt bốc lên, nhưng Kim Thập Tam không biết bên trong là món gì.

Hắn chẳng nhớ nổi mình đến đây bằng cách nào, đã hôn mê bao lâu. Đang hoang mang suy nghĩ, bỗng nhiên, tấm rèm cỏ trước cửa bị vén lên, một bóng người cao lớn, vạm vỡ bước vào.

Kim Thập Tam giật mình, định vùng dậy nhưng toàn thân đau nhức, đành phải nằm xuống lần nữa. Người đàn ông kia cất giọng: “Anh bạn, đừng cử động. Cậu bị thương rất nặng, nếu động đậy, vết thương sẽ rách ra đấy.”

Kim Thập Tam nghe giọng hắn là tiếng Hán nhưng phát âm có phần lạ lẫm, câu từ lại cứng nhắc, bèn hỏi: “Anh là ai?”

Người đàn ông đáp: “Ta, Ô Lực Lăng.”

Kim Thập Tam ngạc nhiên: “Anh họ Ô?”

Người kia lắc đầu: “Không biết. Ta chỉ gọi là Ô Lực Lăng. Đừng nói nhiều, khó chịu.”

Kim Thập Tam nhếch miệng cười khổ, khẽ rít lên một tiếng vì đau, nhưng vẫn nói: “Không sao, vết thương này tôi chịu được. Bất kể anh họ gì, tôi cứ gọi anh là Ô đại ca nhé! Ô đại ca, là anh cứu tôi à?”

Ô Lực Lăng gật đầu: “Phải. Tôi đi săn, thấy cậu ngã dưới vách núi nên cõng về.”

Kim Thập Tam ngẩng đầu, nhìn Ô Lực Lăng. Người đàn ông này cao và mặc một chiếc áo choàng rộng, cổ xéo đã rất cũ. Khuôn mặt anh ta được bao phủ bởi râu, khiến hắn trông khá thô lỗ. Đôi mắt của anh ta mỏng và dài, đồng tử màu nâu, lông mày nhạt và xương gò má nhô cao, khá khác biệt với ngoại hình của người Hán. Hắn cảm kích nói: “Ô đại ca, cảm ơn anh đã cứu tôi. Sau này tôi nhất định sẽ báo đáp.”

Ô Lực Lăng hoàn toàn không để ý đến sự khách sáo của Kim Thập Tam. Anh ta lấy xuống chiếc nồi đất treo trên bếp lò, múc một bát canh rồi đặt trước mặt Kim Thập Tam, nói: “Canh nấm thịt hoẵng, uống đi!”

Ngửi thấy mùi thơm từ chiếc nồi đất, Kim Thập Tam đã đói cồn cào, nhưng canh còn quá nóng, hắn đành húp từng ngụm nhỏ. Vừa uống, hắn vừa hỏi: “Ô đại ca, tôi đã hôn mê bao lâu rồi?”

Ô Lực Lăng đáp: “Ba ngày.”

Kim Thập Tam giật mình, không ngờ mình đã hôn mê lâu đến vậy. Hắn quay đầu nhìn vai và lưng mình, thấy đều đã được đắp thuốc. Trong lòng thầm nghĩ, may mà Ô Lực Lăng cứu về và chữa trị cho, nếu không thì đã sớm nằm chết ở chân dốc, trở thành bữa ăn cho lũ sói, côn trùng và hổ báo rồi.

Ô Lực Lăng đợi hắn uống hết bát canh, lại múc thêm một bát nữa, nói: “Cậu vừa tỉnh dậy, ăn thịt không tốt, uống thêm canh đi. Tôi ra ngoài săn ít thú rừng về bồi bổ cho cậu.”

Nói xong, anh ta xách khẩu súng săn đang dựng bên tường, vén tấm rèm lên rồi bước ra ngoài.

Đến chạng vạng, Ô Lực Lăng trở về, tay xách một con thỏ lông xám và một con gà lôi. Anh ta vặt lông gà lôi, chặt thành từng miếng nhỏ, rồi hầm chung với nấm tùng nhung. Còn con thỏ thì được đem ra đống lửa ngoài trời, quay cho đến khi lớp da vàng óng, mỡ màng, tỏa hương thơm ngào ngạt.

Kim Thập Tam đã mấy ngày không ăn gì, chỉ dựa vào canh của Ô Lực Lăng để cầm hơi, giờ đây bụng đói cồn cào, ăn uống ngon lành. Hắn vừa ăn thịt gà vừa húp canh, lại còn ăn thêm mấy miếng thịt thỏ nướng. Còn Ô Lực Lăng thì ăn khỏe vô cùng, một con thỏ béo chừng ba bốn cân gần như bị anh ta chén sạch, cả thịt lẫn xương, lại còn ăn không ít thịt gà.

Kim Thập Tam trò chuyện cùng anh ta, dù Ô Lực Lăng không phải người nói nhiều, nhưng Kim Thập Tam vẫn biết được anh ta là thợ săn người Ewenk, sinh ra và lớn lên ngay tại dãy núi Trường Bạch này. Năm tám tuổi, cha mẹ đều qua đời, anh ta liền một mình sống trong núi săn bắn mưu sinh. Một năm chỉ xuống núi một lần để dùng thú rừng, nấm tùng nhung và da thú đổi lấy thuốc súng, đạn sắt cùng một số nhu yếu phẩm từ người Hán, còn lại hầu như không giao thiệp với thế giới bên ngoài. Vì vậy, dù từ nhỏ đã học tiếng Hán từ cha mẹ, nhưng do ít nói chuyện với người khác, nên giọng điệu cứng nhắc, lời lẽ vụng về, khó diễn đạt trọn vẹn ý muốn nói.

Kim Thập Tam cũng kể cho Ô Lực Lăng nghe chuyện mình theo cha vào núi Trường Bạch tìm dược liệu, may mắn hái được cây “Thần Long Nhị Trụ Hương” cực kỳ quý giá, nhưng lại bị bọn thổ phỉ chặn cướp giữa đường. Cha và các chú đều bị giết hại, chỉ có hắn là may mắn trốn thoát.

Ô Lực Lăng nghe xong, im lặng hồi lâu rồi mới nói: “Người ngoài núi xấu xa lắm. Cậu cứ ở lại đây, dưỡng thương xong rồi tính tiếp.” Nói xong, anh ta liền đứng dậy đi ngủ.

Kim Thập Tam bật cười, nghĩ bụng Ô Lực Lăng đúng là người ngay thẳng, nghĩ gì nói nấy, mở miệng ra là bảo người ngoài núi toàn kẻ xấu. Mà không biết rằng ngay cả hắn cũng bị mắng lây, vì Kim Thập Tam cũng là người ngoài núi mà!

Thấy Ô Lực Lăng đã trải tấm đệm làm từ da thú và nằm xuống, Kim Thập Tam lên tiếng: “Ô đại ca, tôi là người ngoài núi, nhưng tôi không phải kẻ xấu. Cha tôi và các thúc thúc của tôi lại càng không phải người xấu. Họ chỉ là những người làm nghề hái thuốc vất vả, cũng giống như huynh vậy, sống nhờ vào lộc của thần núi ban cho. Cha tôi là người nhân nghĩa, luôn giữ quy tắc, chỉ giúp người chứ chưa bao giờ hại ai. Tôi vốn là một đứa trẻ mồ côi, bị đói lả ngay trước cửa nhà ông ấy. Chính ông ấy đã cưu mang tôi, nhận tôi làm con nuôi.”

Nhớ lại ân tình của cha nuôi và các chú, nay họ lại bị hại thảm, thi thể phơi ngoài đồng hoang, Kim Thập Tam không cầm được nước mắt, giàn giụa tuôn rơi. Anh ta tha thiết cầu xin Ô Lực Lăng: “Ô đại ca, tôi còn một chuyện muốn nhờ anh. Cha và các chú của tôi bị bọn thổ phỉ giết bên bờ sông Hắc Long, không ai thu nhặt thi thể, sớm muộn cũng bị thú dữ xâu xé. Làm con mà để cha mình chết không toàn thây, lòng tôi sao có thể yên được? Mong huynh nể tình giúp tôi tìm xác của họ, chôn cất cho họ một chỗ an nghỉ. Ân đức này, Kim Thập Tam tôi suốt đời ghi nhớ, không bao giờ dám quên!” Nói xong, hắn gắng sức chống người dậy, quỳ trên giường đệm, dập đầu ba cái vang dội.

Ô Lực Lăng nằm đó mãi không lên tiếng, khiến Kim Thập Tam thấp thỏm không yên, không biết anh ta có đồng ý giúp hay không, lại lo rằng có khi nào anh ta đã ngủ mất rồi. Một lúc lâu sau, chỉ nghe thấy Ô Lực Lăng thở dài một hơi, rồi nói:

“Ngủ đi. Ngày mai, ta đi.”

Kim Thập Tam biết Ô Lực Lăng là người chất phác, ngay thẳng, tuy ít lời nhưng đã nói là làm. Trong lòng anh ta vừa thấy an tâm, vừa vô cùng cảm kích.

Từ hôm đó, Kim Thập Tam ở lại trong túp lều của Ô Lực Lăng. Mỗi ngày, Ô Lực Lăng đều vào rừng săn bắn, chưa bao giờ về tay không, lại còn hái thuốc về thay thuốc cho anh ta. Dưới sự chăm sóc tận tình của anh ta, vết thương của Kim Thập Tam dần dần hồi phục.

Hôm nay, Kim Thập Tam cảm thấy mình đã có thể đứng dậy, tinh thần cũng rất khoan khoái, bèn bước ra khỏi lều để phơi nắng.

Lúc này, núi Trường Bạch đã vào thu. Ánh nắng vừa đủ ấm áp, gió nhẹ thổi qua mang theo hơi thở của rừng núi, bầu trời cao trong xanh, những tầng mây lững lờ trôi. Phóng mắt ra xa, sắc màu của núi rừng vô cùng phong phú, nào là xanh, đỏ, vàng, nâu, trắng… tầng tầng lớp lớp, vừa dựa vào nhau, vừa không lẫn lộn. Một cơn gió mát thổi qua, mang đến cảm giác khoan khoái dễ chịu, khiến người ta như muốn hòa mình vào thiên nhiên rộng lớn.

Mùa thu trên núi Trường Bạch mang một vẻ đẹp hùng vĩ, một vẻ đẹp có thể làm rung động lòng người.

Kim Thập Tam ngồi xuống một gốc cây mục, khẽ nheo mắt, tận hưởng sự ấm áp mà ánh nắng mang lại. Bỗng nhiên, từ trên cành cây vang lên tiếng chim hót líu lo.

Trong rừng Trường Bạch, chim muông rất nhiều, nghe thấy tiếng chim hót cũng không có gì lạ. Nhưng Kim Thập Tam lại lập tức trợn tròn mắt, kinh ngạc ngẩng đầu tìm kiếm nơi phát ra tiếng hót, bởi vì âm thanh này, hắn quá mức quen thuộc!

Hắn nhanh chóng tìm ra nơi phát ra âm thanh. Trên cành của một cây bạch dương núi, một con chim gõ kiến đầu vàng đang nhìn hắn hót líu lo đầy vui vẻ. Khi thấy ánh mắt của hắn hướng tới, nó vỗ cánh bay xuống đậu lên vai trái của hắn, nghiêng đầu quan sát.

Kim Thập Tam bật cười, nói: “Hóa ra là ngươi! Ta thật sự phải cảm ơn ngươi. Nếu không phải ngươi mổ mù mắt tên thủ lĩnh thổ phỉ, ta e rằng đã không còn mạng để ngồi đây rồi! Ta chưa từng thấy con chim nào thông minh như ngươi. Này, ta đặt cho ngươi một cái tên nhé, gọi là Kim Linh Nhi có được không?”

Con chim đầu vàng dường như hiểu lời anh ta, khẽ gật đầu, rồi kêu lên hai tiếng “chiếp chiếp”.

Kim Thập Tam vui vẻ vô cùng, đưa tay xoa nhẹ lên đầu nó. Con chim nhỏ chẳng những không né tránh, mà còn nhẹ nhàng dùng mỏ mổ vào tay anh, lại cất tiếng hót thêm hai lần.

Kim Thập Tam thở dài, có chút tiếc nuối: “Đáng tiếc là ta không hiểu ngươi đang nói gì. Nhưng ta nghĩ, ngươi sẵn lòng coi ta là bạn, đúng không, Kim Linh Nhi?” Kim Linh Nhi lại gật đầu. Đột nhiên, nó dang rộng đôi cánh, như một mũi tên lao vút lên không trung, bay đi mất.

Kim Thập Tam còn đang ngạc nhiên, thì phía sau chợt vang lên một giọng nói: “Loài chim gõ kiến đầu vàng này rất cảnh giác, tôi chỉ vừa đến gần một chút, nó đã nhận ra ngay.” Kim Thập Tam quay đầu lại, thấy là Ô Lực Lăng, liền cười nói: “Ô đại ca, anh về rồi.”

Thời gian qua, vì ngày nào cũng trò chuyện với Kim Thập Tam, cách diễn đạt của Ô Lực Lăng cũng trở nên trôi chảy hơn nhiều. Anh ta bước đến bên Kim Thập Tam, nói: “Có vẻ như cậu đã khỏe hẳn rồi. Vừa nãy con chim gõ kiến đầu vàng đó rất thân thiết với cậu, chẳng lẽ cậu và nó đã quen nhau từ trước?”

Kim Thập Tam bèn kể lại chuyện mình từng cứu Kim Linh Nhi trên vách đá Mỏ Ưng vì nó mà gi3t chết một con “Thần Long Trường Bạch” khổng lồ, rồi nuốt mật, uống máu của nó, thậm chí còn lấy được một viên xà đan có khả năng trừ rắn rết, giải bách độc.

Ô Lực Lăng nghe xong vô cùng kinh ngạc, nói: “Thảo nào! Lúc tôi cứu cậu, khắp người cậu đều là vết thương, xương gãy mấy chỗ, nhất là vết đạn trên lưng suýt nữa lấy mạng cậu. Thế mà cậu bị bỏ lại dưới chân dốc, chịu gió mưa cả đêm mà vẫn sống sót! Hơn nữa, chưa đầy một tháng mà đã có thể cử động được rồi. Thân thể cậu không giống người thường chút nào đâu! Lúc nhỏ, tôi từng nghe cha kể rằng “Thần Long Trường Bạch” là loài linh vật hiếm có, cả thân thể đều là báu vật. Cậu nuốt mật rắn, uống máu rắn, rất có thể cơ thể cậu đã dần thay đổi.”

Kim Thập Tam ngẩn người, hồi tưởng lại khi giao chiến với bọn thổ phỉ, thân thủ của mình dường như linh hoạt hơn trước rất nhiều, sức mạnh cũng lớn bất thường. Chẳng lẽ đúng như lời Ô Lực Lăng nói, tất cả là nhờ vào con “Thần Long” kia hay sao?

Ô Lực Lăng lại nói: “Hôm nay tôi đặt bẫy trong rừng thông đỏ, tám chín phần là sẽ bắt được một con lợn rừng to. Đủ để chúng ta ăn mấy bữa thịnh soạn! Phần còn lại thì ướp muối, phơi khô để dành ăn dần vào mùa đông.”

Kim Thập Tam nghe vậy thì vô cùng hào hứng, nói: “Ô đại ca, để tôi đi cùng anh xem thử nhé!”

Ô Lực Lăng cười ha hả, nói: “Đừng vội, huynh đệ à! Đặt bẫy lợn rừng không phải chuyện một sớm một chiều đâu. Tôi đã tốn rất nhiều thời gian để tìm hiểu quy luật di chuyển của bầy lợn trong khu rừng này, rồi mới đặt bẫy dọc theo lối chúng thường đi qua. Lợn rừng trông có vẻ to lớn chậm chạp, nhưng thực ra chúng cực kỳ tinh ranh và cảnh giác. Nếu chỉ đặt một cái bẫy đơn giản, chúng sẽ dễ dàng phát hiện rồi phá hỏng ngay. Lần này tôi dùng bẫy kép. Nghĩa là tôi cố tình để chúng phát hiện và phá hỏng lớp bẫy đầu tiên. Khi chúng tưởng là an toàn, lần sau đi qua sẽ mất cảnh giác. Đến lúc đó, lớp bẫy thứ hai mới thực sự phát huy tác dụng. Hơn nữa, lợn rừng tính tình hung dữ, khi bị mắc bẫy sẽ giãy giụa điên cuồng, rất nguy hiểm nếu tiến lại gần ngay lúc đó. Cứ để nó bị mắc kẹt hai ngày, đợi khi nó kiệt sức, chúng ta ra tay sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Kim Thập Tam nghe vậy thì khâm phục gật đầu. Ô Lực Lăng quả thực là thợ săn giỏi nhất mà anh từng gặp, những gì anh ta nói chắc chắn không sai.

Hôm sau, sáng sớm Ô Lực Lăng lại vào rừng săn bắn. Mùa đông ở núi Trường Bạch đến rất sớm và kéo dài rất lâu. Một khi tuyết phủ kín núi, không chỉ việc đi lại trở nên khó khăn mà ngay cả săn bắn, hái lượm cũng không còn dễ dàng. Vì vậy, trước khi mùa đông thực sự đến, anh ta phải tích trữ đủ thịt rừng và nhu yếu phẩm để sống sót qua những tháng ngày khắc nghiệt.

Kim Thập Tam vẫn chìm sâu trong giấc ngủ trong căn lều cỏ. Trong mơ, hắn lại trở về cái ngày đẫm máu ấy. Hắn tận mắt chứng kiến cha nuôi và các chú bị giết từng người một, nhìn thấy “Hỏa Thiêu Thiên” chĩa súng vào mình, thấy Dương Bát gia đứng xa xa cười gằn đầy ác ý. Nhưng cơ thể hắn lại như bị đóng băng, không thể cử động.

Ngay khi hắn đang vô cùng tuyệt vọng, bỗng nhiên có thứ gì đó mềm mại và lông lá cọ vào mặt, khiến hắn ngưa ngứa khó chịu.

Hắn cố gắng mở mắt ra và nhìn thấy Kim Linh Nhi đã bay vào trong lều từ lúc nào. Nó đang đứng bên đầu hắn và liên tục cọ đầu vào má hắn.

Kim Thập Tam vui mừng nói: “Kim Linh Nhi, là ngươi à? Sao ngươi lại đến đây? Hôm qua ngươi bay đi một mạch, ta còn tưởng ngươi không quay lại nữa!”

Đột nhiên, hắn chú ý thấy trong mỏ Kim Linh Nhi đang ngậm một viên tròn màu đỏ rực, liền tò mò hỏi: “Ủa? Ngươi đang ngậm cái gì thế?”

Kim Linh Nhi không đáp, chỉ nhẹ nhàng đẩy viên tròn ấy đến sát môi hắn, ra hiệu cho hắn ăn.

Kim Thập Tam ngập ngừng nhận lấy, cắn nhẹ một cái, cảm giác vị ngọt dịu và hương thơm thoang thoảng như nhân sâm lan tỏa trong miệng. Hóa ra đó là một hạt sâm!

Nhưng không phải hạt sâm bình thường. Viên sâm này lớn bất thường, tròn trịa đỏ au, trong suốt như một viên hồng ngọc. Kim Thập Tam thầm nghĩ, ít nhất phải là củ nhân sâm sáu lá trở lên mới có thể kết được loại hạt quý hiếm như thế này.

Một hạt nhân sâm xuống bụng, Kim Thập Tam lập tức cảm thấy toàn thân dễ chịu, cơn đau ở vết thương giảm đi rõ rệt, ngay cả cảm giác đói cũng không còn. Kim Linh Nhi líu ríu kêu hai tiếng rồi dang cánh bay ra ngoài qua khe hở của tấm rèm cỏ.

Những ngày tiếp theo, ngày nào Kim Linh Nhi cũng mang đến một hạt sâm kỳ lạ cho hắn ăn, sau đó nô đùa với hắn một lát. Có vài lần Ô Lực Lăng trông thấy cảnh này, nhưng Kim Linh Nhi thấy anh ta không có ý làm hại mình và lại là bạn của Kim Thập Tam nên cũng không đề phòng nữa.

Những hạt sâm mà Kim Linh Nhi mang đến quả thực là kỳ trân dị bảo, có công dụng điều hòa âm dương, bổ khí dưỡng nguyên, trị thương nuôi thân vô cùng hiệu nghiệm. Nhờ đó, cơ thể Kim Thập Tam phục hồi nhanh đến mức khó tin. Không chỉ có thể đi lại bình thường, ngay cả khi đánh một bài quyền Mai Hoa cũng không còn cảm thấy hoa mắt hay hồi hộp.

Hôm đó, Ô Lực Lăng nói rằng con lợn rừng đã mắc bẫy, hôm nay có thể đi thu lưới. Kim Thập Tam mừng rỡ, khăng khăng muốn đi theo. Ô Lực Lăng thấy hắn đã khỏe hẳn nên cũng đồng ý.

Hai người tiến vào rừng thông đỏ. Lúc đầu, Ô Lực Lăng vẫn rất thoải mái, cười bảo: “Con lợn đó đã bị mắc bẫy hai ngày hai đêm, giờ chắc kiệt sức rồi, xử lý nó sẽ không khó đâu.”

Thế nhưng khi gần đến chỗ đặt bẫy, anh ta bỗng hít hít mũi mấy cái, sắc mặt lập tức trở nên căng thẳng. Anh ta hạ giọng nói với Kim Thập Tam: “Có gì đó không ổn! Chúng ta phải cẩn thận!”

Kim Thập Tam thấy lạ, đang định hỏi là có chuyện gì thì Ô Lực Lăng ra hiệu bảo hắn không được lên tiếng. Hai người cẩn thận mà di chuyển trong rừng khoảng mười mấy mét, cho đến khi hai người đi đến một gốc cây thông đỏ to, Ô Lực Lăng lại ra hiệu bảo Kim Thập Tam trốn hẳn hoi. Anh ta đưa con dao săn bên hông cho Kim Thập Tam, sau đó giơ khẩu súng ngắn mang theo lên và bắt đầu cho thuốc súng và bi sắt vào. Kim Thập Tam hiếu kỳ liền ngó đầu ra nhìn lén, đột nhiên bị dọa suýt chút kêu thành tiếng.

Hắn nhìn thấy một con quái miêu.

Con quái miêu này cao hơn một người trưởng thành, toàn thân phủ đầy lông ngắn cứng như thép, nhưng phần tóc trên đầu lại dài và rậm rạp, che kín cả khuôn mặt, khiến hắn không thể nhìn rõ diện mạo của nó. Điều đáng sợ nhất là nó chỉ có một chân, nhưng đôi tay lại to hơn cả đùi của một người đàn ông trưởng thành. Lúc này, quái miêu đang đè con lợn rừng mắc bẫy xuống đất, điên cuồng xé thịt và nhai ngấu nghiến.

Con lợn rừng nặng đến bốn, năm trăm cân, còn lớn hơn con mà họ từng săn được ở sông Hắc Long, vậy mà giờ đây nửa th@n dưới đã bị ăn sạch. Máu chảy đầm đìa, thấm đỏ cả một mảng đất.

Mặc dù Kim Thập Tam chưa từng nhìn thấy quái miêu trước đây, nhưng anh đã nghe cha và các chú của mình mô tả về ngoại hình của nó, rất giống với con quái vật mà hắn nhìn thấy hôm nay. Người ta kể rằng con quái vật này có thể niệm phép để làm người ta bối rối, dụ họ vào hang ổ của nó rồi ăn thịt họ. Những người kiểm lâm hiếm khi gặp phải tình huống này, nhưng nếu có, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chạy trốn để bảo toàn mạng sống.

Thưa các vị độc giả, xin cho phép tác giả được chen ngang đôi lời. Hôm nay chúng ta nhắc đến quái miêu, có người cho rằng nó thực sự tồn tại và chính là một loài khỉ đầu chó nào đó. Nếu xét theo đặc điểm của khỉ đầu chó thì đúng là có hình dạng giống người, thân hình vạm vỡ, đuôi ngắn và thô, mặt dài, sống mũi đỏ tươi, cằm có chòm râu dê, đầu bị che phủ bởi lớp lông dài, quả thực trông như một loài quỷ quái.

Hơn nữa, loài vật này có tính cách hung dữ, di chuyển nhanh nhẹn, có thể săn bắt những con mồi cỡ vừa như linh dương, thậm chí dám chiến đấu với báo hoa, giết người lại càng không phải chuyện khó. Vì thế, các nhà động vật học hiện đại còn gọi nó là “quỷ khỉ đầu chó”. Tuy nhiên, khỉ đầu chó, bất kể là phân loài nào, đều chỉ phân bố ở châu Phi, và giống như khỉ hay vượn, chúng sống theo bầy đàn với số lượng ít thì vài chục con, nhiều thì lên đến hàng trăm con. Trong khi đó, trên lãnh thổ Trung Hoa, chưa từng có ghi chép khoa học nào về một quần thể như vậy.

Tuy nhiên, trong các văn thư cổ của Trung Quốc lại có vô số ghi chép về sự xuất hiện của quái miêu. Trong cuốn “Sơn Hải Kinh – Hải Nội Kinh”, có đoạn nhắc đến: “Ở phương Nam có tộc Cán Cự Nhân, mặt người, tay dài, thân thể đen và đầy lông, chân mọc ngược, thấy người cười thì cũng cười, môi dài che kín cả mặt.”

Thời nhà Đường, trong “Hữu Dương Tạp Trở” của Đoạn Thành Thức có ghi chép: “quái miêu, còn gọi là sơn tiêu… màu xanh, cũng gọi là trị ô. Tổ của nó to bằng cái chum năm đấu, bên trong phủ đất bùn trắng đỏ xen lẫn, trông như bia tập bắn cung. Nếu bị nó tấn công thì có thể sai hổ hại người, còn đốt phá nhà cửa của con người, dân gian gọi là quái miêu.”

Đới Phủ đời Đường, trong “Quảng Dị Ký – Ban Tử”, cũng có ghi: “quái miêu là loài có ở khắp vùng Lĩnh Nam, một chân, bàn chân xoay ngược, tay chân có ba nhánh.”

Những ghi chép tương tự còn rất nhiều, tác giả không trích dẫn hết. Nhưng tựu trung lại, các ghi chép này đều cho rằng quái miêu (hay sơn tao) thực sự tồn tại, là một loại quái vật hình người, thân dài, lông đen, sức mạnh vô song, có thể dùng tay không xé xác hổ báo, được xem như bá chủ chốn rừng xanh.

Trong “Liêu Trai Chí Dị” của Bồ Tùng Linh, hay “Duyệt Vi Thảo Đường Bút Ký” của Kỷ Hiểu Lam, cũng có những câu chuyện về quái miêu hại người. Thậm chí, trong một số sách địa phương chí còn chép lại phong tục đốt pháo vào Tết Nguyên Đán để xua đuổi quái miêu. Như trong “Thương Hà Huyện Chí” có viết: “Vào sáng sớm mùng Một tháng Giêng, người dân đốt pháo để xua đuổi quái miêu.”

Như vậy, xét từ những ghi chép này, truyền thuyết về “Niên Thú” trong phong tục Tết Nguyên Đán của Trung Quốc, rất có thể bắt nguồn từ quái miêu.

Bỏ qua chuyện bên lề, hãy quay lại với Kim Thập Tam. Chứng kiến con quái miêu đang ngấu nghiến con lợn rừng, hắn vẫn còn kinh ngạc thì đột nhiên, một mùi tanh hôi nồng nặc xộc vào mũi. Ngay sau đó, một giọt chất lỏng nhớp nháp nhỏ xuống trúng đầu hắn. Kim Thập Tam giơ tay sờ thử, đưa lên mũi ngửi thì suýt nữa nôn hết bữa sáng ra ngoài. Hắn vội ngẩng đầu lên nhìn, lập tức thấy một con quái miêu khổng lồ khác đang bò ngược dọc theo thân cây xuống.

Lần này, hắn nhìn rõ bộ dạng của con quái vật, khuôn mặt dài với đầy những mụn cơm ghê tởm; da xanh xám, không có sống mũi, chỉ có hai lỗ mũi to như chén trà; mắt như đồng tiền cổ, ánh lên sắc đỏ rực; miệng rộng chiếm gần nửa khuôn mặt, bên trong là những chiếc răng nhọn hoắt như lưỡi cưa, trông vô cùng đáng sợ.

Con quái vật từng bước từng bước bò xuống, trong miệng vẫn nhỏ từng giọt nước bọt tanh tưởi. Kim Thập Tam kinh hãi lùi lại hai bước. Con quái miêu vừa định lao tới, Ô Lực Lăng liền giương súng lên và bóp cò. “Đoàng!!!” Loại súng hỏa mai cũ này có tầm bắn chỉ khoảng hơn mười trượng, so với súng trường thì kém xa. Nhưng vì b ắn ra toàn đạn sắt nhỏ tạo thành một phạm vi sát thương hình quạt, nên ở cự ly gần, nó lại uy lực hơn súng trường thông thường.

quái miêu hoành hành trong núi sâu, ngay cả hổ báo gấu chó cũng phải e dè, không ngờ hai con mồi trong tầm tay này lại dám ra tay trước. Vì quá bất ngờ, nó không kịp né tránh, lãnh trọn loạt đạn vào giữa mặt.

quái miêu da dày thịt chắc, đạn sắt bắn vào thân thể nó thì chưa chắc đã gây tổn thương nghiêm trọng. Nhưng dù có là dã thú hay quái vật, thì đôi mắt vẫn luôn là điểm yếu chí mạng!

Hai mắt nó bị bắn trúng cùng lúc! “Gào——!!!”Con quái miêu rú lên một tiếng thảm thiết, mất đà ngã nhào từ trên cây xuống!

Ô Lực Lăng bắn xong một phát liền lập tức lùi về sau, nấp sau một gốc cây khác để nhanh chóng nạp lại thuốc súng và đạn sắt. Đây chính là điểm bất lợi của loại súng cũ này, thời gian nạp đạn quá lâu.

Thông thường, thợ săn không dám dùng loại súng này để săn mãnh thú, vì chỉ có duy nhất một cơ hội nổ súng. Nếu không bắn trúng điểm chí mạng, khiến con thú chết ngay, thì nó sẽ càng trở nên hung hãn khi bị thương và phản công lại.

Khẩu súng này có tầm sát thương rộng, nhưng uy lực lại không đủ mạnh. Nếu bắn trúng từ khoảng cách vài trượng, thì khó lòng hạ gục con mồi ngay lập tức.

Ô Lực Lăng là thợ săn lão luyện, dĩ nhiên hiểu rất rõ điều đó. Nhưng lúc này, quái miêu đã bị bắn mù hai mắt, không còn nhìn thấy, phản công cũng không thể xác định chính xác mục tiêu, nên hắn không quá lo lắng.

Phát súng thứ hai, anh ta dự định nhắm vào bụng con quái vật, vùng mềm nhất trên cơ thể nó. Nếu bắn trúng, có thể khiến nó mất khả năng di chuyển, thậm chí tử vong.

Nhưng hắn đã quên mất, cách đoa không xa vẫn còn một con quái miêu khác!

Con quái miêu đực đang ăn thịt lợn rừng thực chất là mồi nhử, còn quái miêu cái, bạn đời của nó, thì ẩn nấp trên ngọn cây thông đỏ, chờ đợi Kim Thập Tam và Ô Lực Lăng tự chui đầu vào bẫy.

Khứu giác và thính giác của quái miêu vượt xa con người, thậm chí hơn cả dã thú thông thường. Khi Kim Thập Tam và Ô Lực Lăng còn cách vài chục mét, chúng đã phát hiện ra con mồi đang tiếp cận.

Kế hoạch của chúng rất tinh vi, quái miêu đực giả vờ cúi đầu ăn thịt lợn rừng, đánh lừa con mồi rằng nó đang mải mê thưởng thức bữa tiệc; quái miêu cái ẩn thân trên cây, đợi kẻ địch sơ suất rồi bất ngờ tập kích từ trên cao.

Nhưng đúng lúc đó, quái miêu cái trúng đạn, bị bắn mù hai mắt, gầm lên một tiếng điên cuồng. quái miêu đực lập tức quay phắt người, nhắm thẳng Kim Thập Tam lao tới!

Mặc dù chỉ có một chân, nhưng khả năng bật nhảy của nó cực kỳ đáng sợ. Một cú đạp, nó nhảy vọt lên hai, ba trượng. Lại một cú đạp nữa, nó đã xông thẳng vào Kim Thập Tam. Kim Thập Tam phản ứng cực nhanh! Ngay khoảnh khắc quái miêu đực vừa chạm đất, hắn đã vung dao đâm thẳng vào miệng nó theo chiêu “Bạch Hồng Quán Nhật”! Nhưng, con quái vật đau đớn gầm lên, ngoạm chặt lưỡi dao giữa hai hàm răng! Kim Thập Tam dồn hết sức đẩy mạnh, nhưng dù có cố đến đâu cũng không thể xuyên thêm được một phân!

Chưa kịp rút dao, hắn đã bị hai cánh tay to như cột trụ của quái miêu siết chặt! Cánh tay của nó quấn chặt cả người lẫn tay trái của hắn, siết càng lúc càng chặt! Một luồng sức mạnh khủng khiếp dồn đến! Xương toàn thân Kim Thập Tam kêu răng rắc, mặt đỏ bừng, phổi dần dần bị ép đến nghẹt thở! May mà trước đó hắn đã nuốt mật và uống máu “Thần Long”, thân thể trở nên cường tráng dị thường. Nếu là người bình thường, chỉ với một cái siết của con quái vật này. Thân xác chắc chắn sẽ bị bóp nát thành một đống bầy nhầy!

Dù vậy, Kim Thập Tam cũng dần cảm thấy không trụ nổi nữa, toàn thân như sắp vỡ vụn. Đang lúc than thầm “mạng mình đến đây là hết”, con quái miêu cái mù cả hai mắt bỗng từ dưới đất bật dậy, lao tới ôm chặt con quái miêu đực từ phía sau rồi cắn thẳng vào cổ nó.

Con quái miêu đực đau đớn gào lên, hai tay cũng lỏng ra đôi chút. Kim Thập Tam nhân cơ hội này, dồn sức vào cánh tay phải, lưỡi dao săn lập tức đâm xuyên qua sau gáy con quái miêu đực.

Con quái miêu đực buông Kim Thập Tam ra, ngã ngửa về phía sau. Con quái miêu cái thì như phát cuồng, nhào lên người nó, tiếp tục cắn xé phần cổ. Ô Lực Lăng lao tới, dí khẩu súng ngắn vào trán con quái miêu cái rồi bóp cò.

Chỉ nghe “Đoàng!” một tiếng chát chúa, đầu con quái miêu cái nổ tung như một quả hồ lô nhuốm máu, quằn quại một lúc rồi chết hẳn.

Toàn thân Kim Thập Tam đau nhức rã rời, cố gắng hết sức mới đứng lên được. Hắn nhìn hai con quái vật chết trên mặt đất, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói: “Nguy hiểm thật! Nhưng mà, tại sao con quái miêu này lại phát điên mà lao vào cắn xé con kia? Không phải chúng là đồng bọn sao?”

Ô Lực Lăng nhíu mày, ngồi xổm xuống quan sát kỹ sắc mặt của con quái miêu cái, rồi lật mí mắt nó lên xem xét. Sau đó, hắn đứng dậy mà không nói gì, lại quay sang lật mí mắt con quái miêu đực. Một lúc sau, hắn mới cất giọng: “Là nấm hoàng tuyền.”

Kim Thập Tam ngạc nhiên: “Nấm hoàng tuyền? Ý anh là con quái miêu mù này đã ăn phải nấm hoàng tuyền sao?”

Ô Lực Lăng gật đầu: “Nó ăn phải “nấm hoàng tuyền”, độc tính phát tác, khiến nó không còn nhận ra đồng loại của mình, vì vậy mới trở nên điên loạn như vậy.”

Kim Thập Tam hít sâu một hơi, rùng mình hỏi: “Nấm hoàng tuyền là thứ gì mà lợi hại đến thế?”

Ô Lực Lăng không trả lời ngay, chỉ quay đầu nhìn về hướng tây bắc. Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi nói: “Nấm hoàng tuyền, tất nhiên là đến từ địa ngục Hoàng Tuyền. Còn đám quái miêu này, đã nhiều năm không xuất hiện trong núi. Xem ra, cánh cổng địa ngục lại sắp mở ra rồi.”

Kim Thập Tam nghe câu nói của Ô Lực Lăng mơ hồ khó hiểu, định hỏi thêm nhưng nhìn dáng vẻ thất thần của hắn, dường như đang nhớ lại chuyện gì đó kinh hoàng. Kim Thập Tam há miệng định nói rồi lại nuốt lời vào trong.

Hai người đào một cái hố lớn, chôn cả hai con quái miêu cùng nửa con lợn rừng. Sau khi trở về, Ô Lực Lăng trở nên lặng lẽ hơn trước, thường ngồi một mình thất thần. Kim Thập Tam có hỏi mười câu thì anh ta chỉ đáp lại một câu, có khi còn chẳng nói gì.

Khi hai người đi săn trở lại, Ô Lực Lăng cũng cố tình tránh xa rừng thông đỏ, như thể lo sợ hai con quái miêu kia sẽ đội mồ sống dậy, chui ra từ lòng đất. Dù vậy, anh ta vẫn là một người thầy săn bắn xuất sắc. Dưới sự chỉ dẫn của anh ta, Kim Thập Tam học được không ít bí quyết săn bắn.

Kim Bất Hoán trước đây từng dạy Kim Thập Tam bắn súng, trong nhà có hai khẩu súng, một dài một ngắn, hắn đều từng sử dụng qua và bắn cũng khá tốt. Nhưng khi đi săn cùng Ô Lực Lăng, hắn phải dùng khẩu súng săn dài kiểu cũ của đối phương, loại súng này khó thao tác và ngắm bắn hơn nhiều.

Ô Lực Lăng quanh năm săn bắn trong rừng, đối phó với những loài chim thú cảnh giác cao, di chuyển nhanh, thậm chí có cả những con thú hung dữ chủ động tấn công thợ săn. Kỹ thuật bắn của hắn vì thế mà vượt xa Kim Bất Hoán. Hắn truyền lại những kinh nghiệm này cho Kim Thập Tam, mà Kim Thập Tam lại là người chịu khó rèn luyện, nhờ vậy mà kỹ thuật bắn súng ngày càng thuần thục.

Có lúc, Ô Lực Lăng lười ra ngoài, chỉ ngồi lặng lẽ nhìn về dãy núi xa xăm. Những khi đó, Kim Thập Tam tự mình đi săn, và hầu như lúc nào cũng trở về với chiến lợi phẩm đầy tay.

Bất giác, mùa đông đã đến, núi Trường Bạch đón bông tuyết đầu tiên của năm nay. Cơ thể Kim Thập Tam đã hoàn toàn hồi phục, nhưng nghĩ đến mối thù chưa trả, trong lòng hắn vẫn sục sôi căm hận. Vì vậy, hắn quyết định xuống núi trước khi tuyết lớn phong kín lối đi.

Hắn một mình đến nơi Ô Lực Lăng đã giúp hắn chôn cất nghĩa phụ và các chú, thực hiện một lần tế bái cuối cùng, rồi quay về từ biệt Ô Lực Lăng.

Ô Lực Lăng không nói gì, chỉ chuẩn bị cho hắn một túi lớn đầy lương khô và thịt khô, khoác lên người hắn một chiếc áo choàng lông cáo thượng hạng, rồi tặng thêm một thanh đao săn dài một thước sáu.

Kim Thập Tam rất cảm kích, cúi người thi lễ với Ô Lực Lăng, nói: “Ô đại ca, đại ơn cứu mạng, tiểu đệ không dám nói lời cảm tạ suông. Sau này, nếu tôi báo được mối thù này và vẫn còn mạng quay về, nhất định sẽ quay lại đây thăm anh!” Nói xong, hắn quay người, sải bước rời đi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.