🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 12

Edit & beta: Cún

 

Lần trước, chúng ta đã nói đến việc bọn “Hỏa Thiêu Thiên” dùng mưu kế gi3t chết Lỗ Cửu Đao cùng nhóm pháo thủ của phủ Dương. Tưởng chừng có thể dễ dàng bắt được Dương Như Ý, nhưng không ngờ lại bị Kim Thập Tam cản đường, khiến kế hoạch thất bại. Kim Thập Tam đưa Dương Như Ý và Quyên Nhi trở về phủ Dương ở Phủ Tùng.

Vì có công bảo vệ chủ nhân, Kim Thập Tam được Dương Bát gia thăng chức làm tùy tùng thân cận, có thể tự do ra vào trong ngoài phủ Dương. Có được cơ hội này, hắn lén lút điều tra suốt một thời gian dài nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của “Thần Long Nhị Trụ Hương”.

Chỉ là trong một lần giúp công tử nhà họ Dương vạch trần vụ lừa đảo trong lúc giao dịch nhân sâm, hắn được Dương Bát gia đánh giá cao, lại được thăng lên làm nhị chưởng quầy của tổng hiệu nhà họ Dương.

Kim Thập Tam xem xét kho hàng của tổng hiệu cũng như sổ sách giao dịch với các phân hiệu ở khắp nơi, nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của “Thần Long Nhị Trụ Hương”, ngay cả “Phượng Hoàng Đơn Trích Lệ” cũng không có tin tức.

Hắn vô cùng chán nản, nghĩ rằng mình thật ngốc, Dương Bát gia làm sao có thể đem những bảo vật trân quý như đôi nhân sâm Long Phụng ra bán bừa bãi qua hiệu sâm được? Chắc chắn lão ta có một nơi cất giấu riêng để lưu giữ những bảo vật như thế. Biết vậy, lẽ ra hắn nên ở bên cạnh Dương Bát gia, sớm muộn gì cũng có thể tìm ra chỗ cất giữ báu vật này.

Ngày mùng bảy tháng bảy. Vào khoảng giờ Dậu ba khắc, cửa hiệu đóng cửa, mấy gã chưởng quầy và người quản lý sổ sách đều là người trong thành Phụ Tùng, theo lệ thường sau khi đóng kín cửa tiệm liền về nhà. Dương Đình Hiên vốn dĩ chẳng mấy khi ở hiệu sâm, lúc này càng không biết đang vui chơi ở kỹ viện nào. Kim Thập Tam không nhà không cửa, từ sau khi làm nhị chưởng quỹ của tổng hiệu thì ở lại tiệm một mình.

Hắn thấy mọi người đều đã đi hết, đang định từ bên trong cài then chốt cửa chính, bỗng có một bàn tay ngọc trắng muốt thò vào, ngăn hắn lại. Hắn kéo cửa ra một khe nhỏ, thấy một cô gái xinh đẹp, mắt sáng như sao, răng trắng môi đỏ, tay cầm một hộp thức ăn tinh xảo, đang mỉm cười nhìn hắn, chẳng phải là nhị tiểu thư Dương Như Ý hay sao?

Kim Thập Tam vội kéo cô vào trong, đóng cửa lại, hỏi: “Sao em lại đến đây?”

Dương Như Ý liếc hắn một cái, nói: “Sao hả? Chẳng lẽ anh không muốn em đến à?”

Kim Thập Tam vội đáp: “Không phải. Nhưng giờ này em chạy ra ngoài, trong nhà không tìm em sao?”

Dương Như Ý mỉm cười nói: “Không sao, em nói với người nhà là đến đoàn thủ vệ thăm chị. Xe ngựa đưa em đến cửa rồi em bảo họ không cần đợi, đến giờ Hợi đầu hãy đến đón. Sau đó, em lẻn đến đây. Em mới làm mấy món ăn, nhờ anh nếm thử giúp em. Hộp này nặng chết đi được, anh cũng không biết đỡ giúp em một tay sao?”

Kim Thập Tam vội nhận lấy hộp thức ăn từ tay cô, đặt lên quầy, mở ra xem thì thấy bên trong có mấy đ ĩa đồ ăn tinh xảo cùng một bình rượu, hơn nữa còn có hai bộ chén đũa. Hắn biết Dương Như Ý muốn một mình cùng hắn dùng bữa, trong lòng bỗng cảm thấy ngọt ngào.

Hắn bày một chiếc bàn nhỏ cùng hai cái ghế dài ở sân sau, hai người ngồi đối diện nhau, nâng chén đối ẩm. Tay nghề nấu ăn của Dương Như Ý quả thật không tầm thường, mấy món ăn đều có màu sắc đẹp mắt, mùi thơm ngào ngạt, vị ngon vô cùng.

Bình thường Kim Thập Tam chỉ ăn qua loa cho no bụng, lúc này lại ăn uống no nê, liên tục tấm tắc khen ngợi. Trong đó có một món chính là món ăn do Dương Như Ý sáng tạo, Kim Thập Tam đặt tên là “Cá Vượt Long Môn”. Hắn ăn vài đũa, quả nhiên hương vị thơm ngon, mềm giòn sần sật, vô cùng hấp dẫn.

Dương Như Ý thấy hắn ăn ngon lành, mỉm cười, thỉnh thoảng lại rót thêm rượu cho hắn, còn bản thân thì ăn rất ít. Nhìn thấy hắn chẳng mấy chốc đã ăn hết một đ ĩa đầy râu cá, Dương Như Ý cười nói: “Anh Thập Tam, anh ăn từ từ thôi, không ai tranh với anh đâu.”

Kim Thập Tam nhìn mấy đ ĩa thức ăn trống trơn trên bàn, gần như toàn bộ là do hắn ăn hết, bỗng thấy ngượng ngùng, nói: “Xin lỗi, tay nghề nấu ăn của em thực sự quá tuyệt, tôi ăn đến hăng say mà quên mất em.”

Dương Như Ý mỉm cười nói: “Không sao đâu, vốn dĩ em làm là để anh ăn mà! Em cũng không đói. Nhìn anh ăn vui vẻ như vậy, em cũng vui lây. Chỉ tiếc món “Cá Vượt Long Môn” này, em cứ cảm thấy còn thiếu chút gì đó, nhưng nghĩ mãi cũng không biết thiếu ở đâu.”

Kim Thập Tam chặc lưỡi nói: “Em đúng là quá khắt khe với đồ ăn rồi. Với một kẻ thô lỗ như tôi, được ăn những món ngon thế này, có khác gì sơn hào hải vị đâu.”

Dương Như Ý nói: “Anh không phải là người thô lỗ đâu! Cha em nói tài phân biệt sâm của anh còn cao hơn cả anh trai em, nên mới để anh ra ngoài làm nhị chưởng quầy. Em là con gái, không thể đến Phụng Thiên học hành, cha lại không cho em tùy tiện ra ngoài, bị giam trong nhà, chỉ có thể nghiên cứu mấy thứ lặt vặt trong bếp mà thôi.”

Kim Thập Tam nói: “Ai nói đây là “thứ lặt vặt”? Đây chính là công phu trên nước lửa, là một môn học vấn lớn đấy! Người ta vẫn nói “dân lấy ăn làm trời”, nếu muội là nam nhân, chỉ dựa vào tay nghề này, đừng nói ở Phủ Tùng, mà dù có đến Phụng Thiên hay Bắc Bình, mở một tửu lâu lớn, chắc chắn sẽ làm điên đảo cả thành.”

Dương Như Ý thở dài nói: “Nhưng đáng tiếc em lại là nữ nhân! Trong mắt cha em, con gái chỉ cần giữ đạo hiền thục, giống như chị gái em, sau này gả cho một lang quân như ý, hưởng vinh hoa phú quý là đủ rồi, học nhiều bản lĩnh để làm gì cơ chứ!”

Kim Thập Tam lắc đầu nói: “Nữ nhân cũng là con người, đâu phải vật sở hữu của nam nhân, tại sao lại không thể có suy nghĩ riêng, làm điều mình muốn làm chứ?”

Dương Như Ý nhìn hắn thật sâu, nói: “Mẹ em trước kia cũng nói như vậy! Nhưng cuối cùng bà vẫn không thể làm được điều mình muốn, mà phải gả cho cha em. Haizz, có lẽ đây chính là số phận của nữ nhân!”

Kim Thập Tam không biết nói gì. Dù bây giờ đã là thời kỳ Dân Quốc, một số nhân vật lớn thường treo mấy tư tưởng mới, quan niệm mới, chủ nghĩa mới trên miệng, nhưng ở dân gian, trong mắt người bình thường, dường như chẳng có gì thay đổi, Trung Quốc vẫn là Trung Quốc. Hắn cũng không cảm thấy mình có tư tưởng tiên tiến gì, chỉ là trong lòng thực sự cho rằng, nam nhân không nên để nữ nhân mà mình yêu thích phải sống gò bó, không vui vẻ.

Thấy Dương Như Ý có vẻ không vui, Kim Thập Tam liền chuyển chủ đề, nói: “Món “Cá Vượt Long Môn” này đã có đủ bốn yếu tố “màu sắc”, “mùi hương”, “vị giác”, “hình dạng”, nhưng ta nghĩ có lẽ vẫn còn thiếu một chút về mặt “ý nghĩa”. Muội nghĩ xem, râu cá tuy khó thu thập, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là phần thừa, thậm chí là thứ bỏ đi của con cá, chẳng đáng giá là bao.

Đã gọi là “Cá Vượt Long Môn”, mà rồng lại là biểu tượng của phú quý. Ngày xưa, người ta thường nói, “sáng ra là dân áo vải, tối vào cung vua”, gọi việc thi cử làm quan là “vượt long môn”, ý chỉ từ nghèo khó mà bước vào cảnh giàu sang.

Vì vậy, món này tuy là một món ăn chơi rất tuyệt vời, nhưng nếu muốn xuất hiện trên bàn tiệc lớn, thậm chí trở thành món chủ đạo, e rằng vẫn còn thiếu một chút khí chất vương giả. Tôi nghĩ nếu có thể thêm một nguyên liệu nữa…”

Dương Như Ý ngẩn người lắng nghe hắn nói, bỗng nhiên mắt cô sáng lên, gần như cùng lúc với Kim Thập Tam, cô thốt lên: “Nhân sâm!”

Cô vỗ tay nói: “Đúng! Đúng! Nếu dùng nước sâm hầm trước, rồi thêm râu sâm làm phụ liệu, thì món này mới xứng danh “Cá Vượt Long Môn”!

Hơn nữa, nước sâm không chỉ đại bổ, mà còn giúp khử tanh cho râu cá, lại tăng thêm mùi thơm đặc trưng của nhân sâm. Nhà họ Dương em chẳng có gì nhiều, nhưng sâm ngon thì không thiếu.

Năm nay Trường Bạch Lâu muốn tranh danh hiệu “Hương vị số một Quan Đông” với Quế Tinh Lâu ở Phụng Thiên, món “Cá Vượt Long Môn” này chính là át chủ bài của em. Chưởng quầy Tôn mà biết chuyện này, đảm bảo sẽ mừng đến phát điên lên!”

Kim Thập Tam biết vị chưởng quầy Tôn mà nàng nhắc đến. Hơn một năm trước, khi cùng nghĩa phụ Kim Bất Hoán đến Phủ Tùng tham gia cuộc thi “Sâm Vương”, hắn từng ở Trường Bạch Lâu và gặp người này một lần. Nhưng hôm đó đông người, hắn chỉ là một nhân vật nhỏ bé, chưởng quầy Tôn chắc chắn không để mắt đến hắn, e rằng đã quên từ lâu.

Dương Như Ý lại nói: “Giờ đã có ý tưởng này, em sẽ bảo chưởng quầy Tôn sau này chỉ nhập cá trê từ hồ Trát Cán, vì cá trê ở đó béo mập, râu dài, chất lượng tốt nhất. Còn về nhân sâm, nếu muốn tranh danh hiệu với Quế Tinh Lâu, ít nhất phải dùng sâm bốn lá trở lên, càng lớn càng tốt! Chỉ riêng củ sâm đó thôi cũng đủ làm bọn họ kinh hãi rồi! Anh Thập Tam, tổng hiệu của anh có không? Anh giỏi phân biệt sâm như vậy, giúp em chọn một củ đi!”

Kim Thập Tam cười khổ nói: “Trời ạ, vừa mở miệng đã đòi sâm bốn lá trở lên! Em biết không, tổng hiệu chỉ có vài củ loại đó, đều được cất trong kho nhỏ, do thiếu gia Đình Hiên đích thân quản lý, hắn chắc chắn không đời nào để em đùa giỡn đâu! Những củ sâm tốt hơn thì tôi chưa từng thấy, vì đều do Dương Bát gia giữ riêng. Em chỉ có cách xin cha em thôi.”

Dương Như Ý “ồ” một tiếng, nói: “Vậy thì chắc vẫn còn trong nhà. Có lẽ được cất trong kho báu của cha em! Haizz, cha em xem những củ sâm quý là bảo bối, nói đó mới là gốc rễ của nhà họ Dương. Thôi bỏ đi, muốn xin ông ấy thì thà đi năn nỉ anh trai em, may ra còn lấy được một củ sâm bốn lá.”

Kim Thập Tam trong lòng chợt động, hỏi: “Trong phủ có cả kho báu à? Sao tôi chưa từng thấy?”

Dương Như Ý nói: “Em cũng chưa từng thấy. Nhưng em nghe chị gái kể lại. Chị ấy nói kho báu nằm trong thư phòng của cha em, giấu rất kín, tất cả đồ quý giá trong nhà đều cất ở đó. Thường ngày cửa kho luôn khóa chặt, ổ khóa được mời cao nhân chế tạo riêng, cơ quan rất phức tạp, phải có hai chiếc chìa khóa tra vào cùng lúc mới mở được. Mà hai chiếc chìa khóa ấy, một chiếc do anh trai em giữ, một chiếc thì cha em luôn mang theo bên mình, chưa từng rời khỏi người.”

Kim Thập Tam cau mày, không ngờ Dương Bát gia lại cẩn thận đến vậy. Hắn từng vào thư phòng của Dương Bát gia, nhưng chưa bao giờ phát hiện có kho báu nào cả. Mà dù có tìm ra, cũng không thể mở được. Trừ khi có thể đồng thời lấy được hai chiếc chìa khóa từ Dương Bát gia và Dương Đình Hiên, hoặc khống chế cả hai người để đoạt chìa khóa. Nhưng điều này khó biết bao!

Dương Như Ý thấy hắn không ăn nữa liền thu dọn bát đũa bỏ vào hộp cơm, rồi pha một tách trà đặt trước mặt hắn. Cô kéo ghế đến gần, ngồi sát bên cạnh. Kim Thập Tam ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, lòng chợt xao động.

Hắn nghiêng mặt nhìn sang, chỉ thấy Dương Như Ý đang đưa tay vén tóc mai, tay áo lụa mỏng rủ xuống khuỷu tay, để lộ cánh tay trắng muốt như tuyết, mái tóc đen huyền buông lơi như mây, phong thái quyến rũ vô ngần. Kim Thập Tam nhất thời ngẩn ngơ nhìn cô.

Nhưng Dương Như Ý không để ý đến dáng vẻ ngớ ngẩn của hắn. Cô ngước nhìn bầu trời đầy sao qua giếng trời, rồi chợt hỏi: “Anh Thập Tam, anh có biết hôm nay là ngày gì không?”

Kim Thập Tam hoàn hồn, lắc đầu.

Dương Như Ý nói: “Hôm nay là Thất Tịch đấy!”

Cô đưa tay chỉ lên trời, nói tiếp: “Hồi nhỏ mẫu thân từng dạy em nhận biết các vì sao. Anh xem, đó là sao Ngưu Lang, còn kia là sao Chức Nữ. Hai người họ bị ngăn cách bởi dải Ngân Hà, chỉ có thể gặp nhau một lần mỗi năm. Hôm nay chính là ngày họ được đoàn tụ. Nhưng tại sao họ vẫn cách xa nhau đến vậy? Lẽ nào lũ chim hỉ thước quên mất phải bắc cầu cho họ rồi sao?”

Câu chuyện Ngưu Lang Chức Nữ đã truyền tụng hàng ngàn năm trong dân gian Trung Hoa, Kim Thập Tam dĩ nhiên đã từng nghe qua, nhưng hắn chưa bao giờ để tâm. Thế nhưng, ngày Thất Tịch hôm nay, Dương Như Ý đã đặc biệt đến tìm hắn, còn tự tay nấu cơm cho hắn, bầu bạn cùng hắn. Dù có ngốc đến đâu, hắn cũng hiểu được tâm ý của cô.

Lòng Kim Thập Tam chợt dâng trào xúc động, hắn đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, rồi vòng tay còn lại ôm lấy bờ vai cô. Dương Như Ý không nói gì, chỉ nhẹ nhàng tựa vào lòng hắn.

Đêm khuya yên tĩnh, gió mát hiu hiu. Trong sân nhỏ ngoài tiếng côn trùng thi thoảng vang lên thì không còn âm thanh nào khác. Hai người cứ thế ôm lấy nhau, lắng nghe nhịp đập trái tim đối phương, không nói một lời, nhưng lòng lại tràn đầy hạnh phúc.

Không biết đã qua bao lâu, Dương Như Ý bỗng đỏ mặt, khẽ thì thầm: “Anh Thập Tam, anh… có nguyện ý cưới em không?”

Giọng cô nhỏ nhẹ như muỗi kêu, nhưng lại giống như một nhát búa nặng nề đập vào lòng Kim Thập Tam.

Hắn đương nhiên thích cô! Nhưng hắn là ai chứ? Hắn là con trai của Kim Bất Hoán! Còn cô là ai? Cô là con gái của Dương Bát gia! Là con gái của kẻ đã giết cha nuôi hắn, cướp đi sâm quý của hắn! Mối thù này chưa báo, nhưng nhất định phải báo! Làm sao hắn có thể cưới cô? Hắn làm sao có thể lấy cô đây?

Dòng suy nghĩ hỗn loạn khiến hắn dần dần tỉnh táo lại, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Dương Như Ý vẫn dựa vào ngực hắn, hoàn toàn không hay biết gì, tiếp tục nói: “Anh có tài năng hơn người, phụ thân ngày càng tin tưởng và trọng dụng anh. Nếu sau này lập thêm vài công lao, biết đâu ông ấy sẽ đồng ý gả em cho anh. Dù… dù ông ấy không đồng ý thì em cũng sẽ theo anh. Anh đi đâu, em sẽ đi theo đó!”

Giọng nói của nàng mềm mại, nhưng ý tứ lại vô cùng kiên quyết. Kim Thập Tam khẽ cười khổ, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen mượt của nàng, nhất thời không biết nên nói gì.

Mùng mười tháng tám.

Sáng sớm hôm đó, cửa hàng nhân sâm của nhà họ Dương ở Phủ Tùng vừa mới mở cửa, một cỗ xe ngựa liền dừng ngay trước cửa. Từ trên xe bước xuống hai người, một người thân hình béo tròn, mặc trường bào vải xanh, người còn lại thì gầy gò, mặc đồ Tây, đeo một cặp mắt kính. Cả hai đều trạc năm mươi tuổi, dáng vẻ trông không hề tầm thường.

Gã tiểu nhị đứng ở cửa tiếp khách không dám chậm trễ, vội vàng nghênh đón hai vị khách vào tiệm. Hôm nay Dương Đình Hiên không có mặt, theo thường lệ, Kim Thập Tam là người chủ trì công việc trong tiệm.

Hắn bước lên chào hỏi, chắp tay nói: “Hai vị khách quan đến tiệm chúng tôi để chọn nhân sâm sao? Xin nhiệt liệt hoan nghênh!”

Người khách béo cũng chắp tay đáp lễ, nói: “Hai chúng tôi từ Bắc Bình đến, đặc biệt ghé tiệm quý để chọn sâm.”

Người khách mặc Âu phục tiến lên một bước, đưa ra một tấm danh thiếp. Kim Thập Tam nhìn qua, thấy trên đó viết “Kinh thành Lục Hợp Đường Hồ gia lão hiệu”, không khỏi giật mình kinh ngạc.

Lục Hợp Đường là tiệm thuốc lớn nhất ở Bắc Kinh, thành lập từ thời Đạo Quang nhà Thanh, là một thương hiệu lâu đời trăm năm có thực lực. Từ thời Quang Tự, Lục Hợp Đường trở thành nhà cung cấp thuốc chính thức cho hoàng cung, gần như bao trọn việc cung ứng dược liệu cho triều đình.

Trong thành Bắc Kinh, từ quan lớn quyền quý cho đến dân thường bán hàng rong, hễ có bệnh cần thuốc, mười người thì bảy tám người đều tìm đến Lục Hợp Đường. Những năm gần đây, Lục Hợp Đường cũng là khách hàng tiêu thụ nhân sâm lớn của nhà họ Dương, quan hệ giữa hai bên luôn rất tốt.

Nhưng theo Kim Thập Tam được biết, mỗi lần Lục Hợp Đường đến vùng Quan Đông thu mua nhân sâm, đều ghé Phụng Thiên, mà chủ yếu giao dịch với chi nhánh của nhà họ Dương tại đó. Sao lần này lại lặn lội ngàn dặm xa xôi đến tận tổng hiệu ở Phủ Tùng?

Kim Thập Tam vội vàng mời hai vị khách quý vào phòng trong, dâng trà thơm tiếp đãi. Hỏi thăm một lúc, mới biết người khách béo họ Hà, còn người khách gầy họ Lý, đều là những chưởng quầy chuyên phụ trách thu mua thuốc của Lục Hợp Đường.

Lần này, họ đến đây để tìm một loại nhân sâm thượng hạng nhằm điều chế phương thuốc quan trọng dành cho Phổ Nghi, vị hoàng đế nhà Thanh đã thoái vị nhưng vẫn đang sống an dưỡng trong Tử Cấm Thành.

Hai người họ đã đi khắp các tiệm nhân sâm ở Phụng Thiên, kể cả chi nhánh của nhà họ Dương tại đó, nhưng vẫn không chọn được củ sâm nào ưng ý. Vì vậy, họ mới quyết định đến Phủ Tùng, nơi được xem là trung tâm buôn bán nhân sâm của vùng Trường Bạch, cũng là nơi đặt tổng hiệu của nhà họ Dương, mong rằng chuyến đi này sẽ không uổng công.

Kim Thập Tam khách sáo nói: “Hai vị khách quý từ xa đến, xin mời an tọa. Tổng hiệu Phủ Tùng do công tử của Dương bát gia, thiếu gia Đình Hiên quản lý. Hôm nay huynh ấy ra ngoài có việc, để tôi sai người đi gọi về ngay, mở kho lấy sâm cho hai vị chọn lựa.”

Nói xong, hắn lập tức gọi một gã tiểu nhị chạy đi truyền tin, lại sai người đến Trường Bạch Lâu đặt sẵn một gian phòng riêng để trưa nay mở tiệc chiêu đãi hai vị khách từ phương xa đến.

Kim Thập Tam tiếp tục ngồi lại tiếp trà và trò chuyện cùng hai vị khách Hà, Lý. Hai người thấy hắn tuổi còn trẻ mà lại rất am hiểu về nhân sâm, lời lẽ rành rọt, đều không khỏi vừa kinh ngạc vừa thán phục.

Chờ đợi suốt gần một canh giờ, Dương Đình Hiên mới chậm rãi đến nơi. Sau khi chào hỏi khách sáo, hắn nói: “Làm phiền hai vị phải lặn lội đường xa. Nhưng các vị đến đây xem như không uổng công! Không phải tôi khoe khoang, nhưng nếu ngay cả ở tiệm nhà họ Dương cũng không tìm được nhân sâm vừa ý, thì e rằng khắp Quan Đông, thậm chí cả Trung Quốc, các vị cũng không thể tìm thấy đâu.”

Vị khách béo họ Hà, mỉm cười đáp: “Đương nhiên rồi! Ai mà không biết danh tiếng của nhà họ Dương trong ngành nhân sâm! Quý hiệu đúng là tàng long ngọa hổ, nhân tài đông đúc. Như vị Trần tiên sinh đây, tuổi trẻ mà kiến thức về nhân sâm lại sâu rộng đến vậy, khiến hai lão già chúng tôi, những kẻ lăn lộn trong ngành dược đã mấy chục năm, cũng phải tự thẹn không bằng.”

Dương Đình Hiên liếc nhìn Kim Thập Tam một cái, rồi tự mình mở kho nhỏ, lấy ra mấy củ nhân sâm thượng hạng trên bốn cặp lá, đem đến cho khách xem.

Hai vị khách Hà và Lý xem xét kỹ lưỡng hồi lâu, rồi lặng lẽ đặt nhân sâm xuống, không nói gì, chỉ ngồi uống trà. Kim Thập Tam ngồi bên cạnh, thấy họ mãi không lên tiếng, bèn hỏi: “Sao vậy? Ngay cả mấy củ bổng chùy này cũng không lọt vào mắt hai vị ư?”

Lúc này, ông Lý gầy gò mới mở miệng: “Dương thiếu gia, Trần tiên sinh, phải nói thật rằng, những củ sâm này đúng là thượng phẩm, đặc biệt là củ “Ngũ khôi” này, mấy năm gần đây quả thực hiếm có. Nhưng gia chủ của chúng tôi đã căn dặn kỹ, lần này nhân sâm dùng để điều chế một loại dược hoàn vô cùng quan trọng, liên quan đến chuyện cơ mật trong cung đình, mong hai vị lượng thứ, chúng tôi không thể nói rõ được. Tuy nhiên, chỉ với mấy củ sâm này, e rằng chúng tôi khó lòng trở về báo cáo với gia chủ.”

Nói rồi, ông ta cười nhẹ: “Ha ha, tuy danh tiếng của Lục Hợp Đường không bằng quý hiệu, nhưng cũng là một cửa hiệu lâu đời có chút địa vị. Tôi nghĩ, một cửa hàng lớn như quý hiệu chắc hẳn không chỉ có chừng ấy hàng tồn kho? Hay là quý hiệu thấy Lục Hợp Đường của chúng tôi là ngôi miếu nhỏ, nên không muốn thắp nén hương này chăng?”

Câu này vừa mềm mỏng vừa châm chọc, gần như có ý bất kính. Sắc mặt của Dương Đình Hiên thoáng đỏ lên, không vui đáp: “Lý tiên sinh nói vậy là có ý gì? Nhà họ Dương chúng tôi mở cửa buôn bán, dù là chùa lớn hay miếu nhỏ, chỉ cần là Phật thì chúng tôi đều bái, nào có chuyện khinh thường ai chứ? Chỉ là ngay cả củ “Ngũ khôi” mà hai vị cũng không vừa ý, vậy thì dù chúng tôi có muốn thắp nén hương này, e rằng cũng không dễ dàng gì!”

Vị khách béo, Hà tiên sinh cười ha hả, nói: “Dương thiếu gia, chúng tôi đã nghe nói trong tay Dương Bát gia có một củ “Tuyết tháng Sáu”, chính là Sâm Vương trong đại hội Sâm Vương vào bảy năm trước. Chúng tôi cũng biết, Dương Bát gia vẫn luôn tiếc không nỡ bán củ sâm này, vẫn còn cất giữ tại quý hiệu. Nay Dương thiếu gia lại không chịu lấy ra cho chúng tôi chiêm ngưỡng, vị Lý tiên sinh này của chúng tôi nhất thời sốt ruột, nói năng có phần không hay, mong ngài đừng trách.”

Kim Thập Tam nghe thấy vậy, không khỏi nhướn người về phía trước. Thông thường, những củ sâm sáu lá hạng thượng phẩm đều có thể gọi là Lục Nguyệt Sương, ví dụ như lần trước Dương Đình Hiên nhìn nhầm củ sâm Ninh Cổ Tháp cũng được xưng tụng như vậy.

Nhưng chỉ có sâm sáu lá của núi Trường Bạch mới có thể gọi là “Tuyết tháng Sáu”, phẩm chất còn cao hơn “Sương tháng Sáu” một bậc. Trong đại hội Sâm Vương bảy năm trước, Kim Bất Hoán không tham gia, người giành được danh hiệu Sâm Vương chính là Lão Quải Gia ở Thông Hóa. Mà ông ta thắng cuộc chính là nhờ vào một củ sâm “Tuyết tháng Sáu”.

Dương Đình Hiên cười sảng khoái, nói với Hà tiên sinh: “Quý hiệu thật là tin tức linh thông. Không giấu gì hai vị, củ “Tuyết tháng Sáu” này quả thực vẫn còn trong tay nhà họ Dương chúng tôi. Chỉ là báu vật này vô cùng quý giá, nếu chưa thấy được “chân Phật”, e rằng quý hiệu khó mà chiêm ngưỡng.”

Ông Hà liếc nhìn ông Lý, ông Lý không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy từ trong ngực ra một tấm ngân phiếu ngân hàng, đặt trước mặt Dương Đình Hiên. Đây là một tấm ngân phiếu do Ngân hàng Hối Phong phát hành, số tiền lên đến hai vạn đại dương, một cái giá khiến người ta phải kinh ngạc. Hồi đó, củ “Bảy nàng tiên” của Kim Bất Hoán, dù phẩm chất còn cao hơn “Tuyết tháng Sáu” một bậc, cũng chỉ bán được chừng ấy tiền.

Dương Đình Hiên xem xét tấm ngân phiếu, liền cười tươi nói: “Xem ra hai vị tiên sinh sớm đã nhắm đến củ sâm “Tuyết tháng Sáu” này mà đến. Thôi được, quý hiệu đã có thành ý, tiệm sâm nhà họ Dương chúng tôi cũng không phải là không thể thương lượng. Nhưng củ sâm này hiện không ở tổng hiệu, mà đang trong tay cha tôi. Hai vị chờ một lát…”

Hắn lấy từ bên hông ra một chiếc chìa khóa, đưa cho Kim Thập Tam, nói: “Tiểu Trần, cậu cầm chìa khóa này đến gặp cha tôi, nói rõ tình hình ở đây. Ông ấy tự khắc sẽ đi lấy sâm, rồi cử người cùng cậu mang đến. Cũng đã gần trưa rồi, tôi đưa hai vị tiên sinh đến Trường Bạch Lâu trước. Khi nào nhận được sâm, mời hai vị đến đó gặp tôi.”

Kim Thập Tam đáp một tiếng, nhận lấy chìa khóa rồi chạy thẳng về phủ Dương. Vào đến nội viện, thông báo xong, một nha hoàn dẫn hắn vào thẳng phòng ngủ của Dương Bát gia. Không ngờ Dương Bát gia lại đang nằm trên giường, trên trán đắp khăn ướt, hai mắt nhắm nghiền. Trong phòng đầy mùi thuốc, hai nha hoàn đang bận rộn chăm sóc.

Thấy Kim Thập Tam bước vào, một nha hoàn ghé đến bên giường khẽ gọi hai tiếng, Dương Bát gia mới chậm rãi mở mắt. Kim Thập Tam vội bước tới, cung kính thỉnh an.

Dương Bát gia ho khẽ vài tiếng, giọng yếu ớt hỏi: “Ta bệnh đến mức không dậy nổi, tiệm có chuyện gì mà Đình Hiên sai cậu đến quấy rầy ta?”

Kim Thập Tam thuật lại sự việc, đồng thời đưa chìa khóa của Dương Đình Hiên cho ông xem. Dương Bát gia liền cho lui hai nha hoàn, rồi nói: “Củ sâm “Tuyết tháng Sáu” là bảo vật trong giới nhân sâm, ta đã cất giữ trong kho bao năm nay, vẫn chưa từng muốn bán. Nhưng Lục Hợp Đường là khách lớn của hiệu sâm nhà ta, đã nhắm vào củ sâm này mà đến, lại còn ra giá cao, ta cũng không thể làm mất mặt họ.”

Ông ta gắng gượng ngồi dậy một nửa, kéo gối ra, không biết ấn vào đâu mà sàn nhà bỗng kêu “két két”, mấy viên gạch xanh nơi góc tường từ từ tách ra hai bên, để lộ một đường hầm.

Kim Thập Tam không ngờ kho báu của Dương bát gia lại nằm ngay dưới phòng ngủ của ông, còn đang sững sờ thì Dương bát gia đã lấy từ trong ngực ra một chiếc chìa khóa khác, đưa cho cậu, nói: “Ta chóng mặt, không xuống được. Ngươi cầm chiếc chìa khóa này cùng với chìa khóa của Đình Hiên, tự đi vào kho báu của ta mà lấy sâm.

Sau khi thắp đèn đi xuống, ngươi sẽ thấy một cánh cửa sắt, phải cắm đồng thời cả hai chìa vào, vặn sang hai bên mới có thể mở ra. Tất cả sâm quý đều được đặt trên dãy kệ bên tay phải, củ “Tuyết tháng Sáu” nằm ở tầng thứ ba, phía ngoài cùng.”

Đây đúng là cơ hội trời ban! Kim Thập Tam mừng rỡ, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên. Trong lòng hắn thầm tính toán, lúc này trong phòng không có ai, Dương Bát gia lại đang bệnh nằm trên giường, chỉ cần hắn tìm được “Thần Long Nhị Trụ Hương” trong kho báu, liền có thể quay lại kết liễu Dương Bát gia, báo thù cho cha nuôi và các chú.

Kim Thập Tam nhận lấy chìa khóa từ Dương Bát gia, thắp một ngọn đèn rồi tiến vào đường hầm. Lúc mới xuống, đường hầm khá chật hẹp, nhưng càng đi vào trong càng trở nên rộng rãi hơn. Rẽ qua một khúc quanh, hắn nhìn thấy một cánh cửa sắt nhỏ với hai ổ khóa.

Hắn dùng chìa khóa mở cửa, đẩy cửa bước vào, liền ngửi thấy mùi vôi sống, loại vôi này được dùng để chống ẩm và bảo quản đồ vật.

Cả kho báu rộng khoảng ba trượng vuông, mặc dù nằm dưới lòng đất nhưng không hề ngột ngạt, có lẽ đã được thiết kế hệ thống thông gió. Bên trong, hai dãy kệ dựa vào tường. Trên kệ bên trái bày đủ các loại kỳ trân dị bảo, Kim Thập Tam tuy không biết rõ giá trị nhưng đoán chắc đều là vật quý giá.

Dãy kệ bên phải có ba tầng, trên đó toàn là những hộp gấm. Dưới đất còn chất đầy các hòm rương, một số nắp đã mở, bên trong toàn là thỏi vàng, bạc nén, đồng dương, cùng với trân châu bảo thạch.

Kim Thập Tam không hề bận t@m đến những thứ đó. Trước tiên, hắn làm theo chỉ dẫn của Dương Bát gia, tìm được hộp chứa củ sâm “Tuyết tháng Sáu”, đặt sang một bên, sau đó lần lượt mở từng hộp gấm để tìm kiếm “Thần Long Nhị Trụ Hương”.

Hắn lật tung tất cả các hộp gấm, nhưng bên trong chỉ toàn là những cây nhân sâm thượng hạng bốn lá trở lên, thậm chí có cả những loại quý hiếm như “Tướng quân bốn tay” hay “Ngũ khôi”. Thế nhưng, chẳng những không thấy “Phượng Hoàng Đơn Trích Lệ”, mà ngay cả “Thần Long Nhị Trụ Hương” cũng không thấy đâu.

Không cam lòng, Kim Thập Tam lại lục lọi các rương hòm, tìm kiếm khắp nơi xem có cơ quan hay ngăn bí mật nào không, nhưng vẫn tay trắng. Hắn vô cùng thất vọng, không dám trì hoãn thêm, đành cầm lấy hộp đựng “Tuyết tháng Sáu” rồi rời khỏi kho báu, tạm thời tính toán lại sau.

Trên gian phòng phía trên, không gian yên tĩnh lạ thường, Dương Bát gia dường như đã lại mê man. Kim Thập Tam vừa chui ra khỏi đường hầm, thân còn chưa đứng vững, thì bỗng nhiên một tấm lưới dây từ trên rơi xuống, trùm chặt lấy hắn.

Kim Thập Tam hoảng hốt, ra sức giãy giụa, nhưng tấm lưới càng vùng vẫy càng siết chặt hơn. Ngay sau đó, mấy người xông lên, đè hắn ngã xuống đất, giữ chặt không cho cử động.

Kim Thập Tam mở mắt nhìn lên, chỉ thấy Dương Bát gia đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi ngay ngắn bên bàn. Đứng cạnh ông ta là Dương Đình Hiên.

Kim Thập Tam thất thanh kêu lên: “Bát gia, tôi đã phạm tội gì mà ngài bắt tôi?”

Dương Đình Hiên nhặt hộp gấm đựng củ “Tuyết tháng Sáu” dưới đất, lạnh lùng nói: “Phạm tội gì ư? Ngươi tự tiện xông vào bảo khố nhà họ Dương, có ý đồ trộm cắp, biết tội chưa?”

Kim Thập Tam kinh hãi: “Thiếu gia, sao cậu lại nói vậy? Tôi làm theo lệnh của cậu về lấy sâm mà! Bát gia bệnh nặng không dậy nổi, nên mới sai tôi vào kho tự lấy. Tôi ngoài việc làm theo lệnh lấy củ sâm “Tuyết tháng Sáu”, thì không mang theo bất cứ thứ gì khác trong kho ra cả, nếu không tin, các người cứ khám xét!”

Dương Bát gia cười lạnh lùng nói: “Không cần lục soát, ta biết trên người ngươi không mang theo thứ gì khác. Nhưng dù ngươi chưa thực sự trộm báu vật, thì ý đồ trộm báu vật lại là điều không thể chối cãi.

Trên đầu giường ta có một tấm gương lật, có thể quan sát tình hình trong kho báu dưới lòng đất bất cứ lúc nào. Vừa rồi, ta thấy sau khi lấy được “Tuyết tháng Sáu”, ngươi không lập tức rời đi mà lại lục lọi khắp nơi, mở từng hộp gấm để xem xét.

Nếu chỉ vì lòng tham, muốn trộm bảo vật, thì cũng chẳng có gì đáng nói. Nhưng lạ thay, ngươi lại chẳng hề quan t@m đến những châu báu, vàng bạc đầy rương, mà chỉ mở từng hộp chứa sâm mà xem xét rồi lại đặt xuống, không hề lấy đi thứ gì. Ngươi thử nói xem, tại sao lại như vậy?”

Kim Thập Tam đáp: “Sao tiểu nhân dám nổi lòng tham với bảo vật của Bát gia chứ? Tôi… tôi chỉ là tò mò, muốn xem nhà họ Dương có những loại sâm gì quý.

Tôi cũng là người trong nghề, nay có cơ hội được nhìn thấy nhiều nhân sâm thượng phẩm như vậy, đúng là phúc phận trời ban, vì vậy nhất thời không kiềm chế được mà mở hộp xem thử. Tôi đã phạm quy, xin Bát gia trách phạt!”

Dương Bát gia hừ một tiếng: “Chỉ là phạm một lỗi nhỏ như vậy thôi sao? Hừ, ngươi nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ! Nếu ngươi chỉ đơn thuần là hiếu kỳ muốn xem thử, vậy tại sao sau khi xem xong lại tiếp tục lật tung khắp nơi? Rốt cuộc ngươi đang tìm thứ gì?”

Kim Thập Tam ấp úng: “Không tìm gì cả, chỉ là tiện tay lục lọi xem còn có cây sâm nào tốt hoặc món đồ nào thú vị không thôi.”

Dương Bát gia cười nhạt: “Trần Thập Tam, ngươi nghĩ nói vậy là qua mặt được ta sao? Nói thật đi, ta đã sớm nghi ngờ ngươi! Một kẻ tuổi còn trẻ như ngươi mà lại có kiến thức sâu rộng về nhân sâm đến mức này, ngay cả Đình Hiên cũng kém xa.

Thậm chí đến ta, có khi cũng không dám nói là hơn ngươi. Trong giới nhân sâm, số người có trình độ như vậy e rằng không quá mười người. Ngươi nói rằng ngươi học từ cậu ruột của mình, vậy cậu ngươi hẳn phải là một nhân vật phi phàm!

Nhưng một cao nhân như vậy, ta lại chưa từng nghe qua. Chuyện này chẳng phải rất buồn cười sao?”

Nói đến đây, Dương Bát gia đứng dậy, chậm rãi bước vài bước, rồi trầm giọng nói: “Theo ta thấy, chỉ có một người có thể vượt qua cả cái “cậu ruột” mà ngươi nhắc đến. Nhưng người này… đã chết từ lâu rồi.”

Ông ta thở dài một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ cô quạnh.

Kim Thập Tam nghe đến đây, chợt nhận ra người mà Dương Bát gia nhắc đến dường như chính là cha nuôi của hắn, Kim Bất Hoán. Hắn lập tức hoảng sợ, không dám lên tiếng.

Dương Bát gia lại nói: “Vì ta thấy ngươi không phải kẻ tầm thường, nên đã cho người đi điều tra lai lịch của ngươi. Thôn Trần gia đúng là đã gặp nạn lớn, nhưng vẫn còn một số người chạy nạn thoát được. Ta cho người dò hỏi khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được một người, nhưng hắn nói chưa từng nghe qua nhà ngươi.

Sau đó, ta lại cho người tìm “Hỏa Thiêu Thiên”, không ngờ rằng dãy núi Dã Vân đã bị thiêu rụi chỉ còn lại tro tàn, còn hắn thì mất tích không dấu vết.

Vì vậy, ta bày ra cạm bẫy hôm nay, quả nhiên thử được ra rằng ngươi có mục đích riêng, muốn tìm một thứ gì đó. Là nhân sâm? Hay là thứ khác? Nói đi, rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi lẻn vào phủ Dương để làm gì?”

Kim Thập Tam lắc đầu nói: “Tôi không có gì để nói. Đây chỉ là những suy đoán vô căn cứ của ông. Dù ông có giết tôi thì tôi cũng không phục!”

Dương Đình Hiên đứng bên cạnh tức giận quát lớn, lập tức ra lệnh cho thủ hạ đánh Kim Thập Tam một trận thừa sống thiếu chết, toàn thân đầy thương tích, không còn chỗ nào nguyên vẹn. Kim Thập Tam cắn chặt răng, không hé nửa lời, mãi cho đến khi bất tỉnh.

Dương Đình Hiên thấy hắn cứng cỏi như vậy, đành bất lực, quay sang nói với Dương Bát gia: “Cha, tên này cứng miệng không chịu khai, con thấy cũng chẳng cần thẩm vấn thêm. Chi bằng giết quách hắn đi, cho xong chuyện!”

Dương Bát gia trầm ngâm một lúc rồi nói: “Ta luôn cảm thấy hắn có liên quan đến một người nào đó… Thôi được, giết hắn đi cũng tốt, tránh hậu họa về sau. Nhưng đừng giết trong phủ.

Thứ nhất, giết người trong nhà là điềm xấu, cũng làm ô uế danh tiếng nhà họ Dương chúng ta.

Thứ hai, hắn dù sao cũng là một nhân vật trong nhà ta, từ trên xuống dưới ai cũng quen biết, thậm chí ta thấy con bé Như Ý dường như còn có chút dây dưa với hắn. Giết hắn ngay như vậy, e là không ổn.”

Dương Đình Hiên đảo mắt suy nghĩ, rồi đột nhiên nói: “Cha, người còn nhớ tên”Tam Giang Ưng” hiện đang bị nhốt trong nhà tù của đoàn phòng bị Phủ Tùng không ạ?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.