Khương Nghê quay về ngủ một giấc, khi dậy sắc đêm đã leo quá đỉnh trời.
Mắt đối mắt với Trịnh Đạc đang ngồi bên giường, cặp mặt đen nhỏ tí ấy cũng như màn đêm ngoài kia, trong cao sáng ngời, hệt nền trời sau cơn mù tan. Cô nhớ lần trước gã cũng đã nhìn cô như thế, sau thì đẩy cô ra.
“Lại đây.”
Giọng cô như sợi lông vũ mơn trớn vành tai Trịnh Đạc.
Trịnh Đạc nghiêng người về trước, đoạn hôn lên môi cô.
Cái hôn của gã rất ôn tồn, lúc mổ lên chỗ này khi lại mơn man đằng kia, nhẹ nhàng, ngưa ngứa, khiến Khương Nghê dần nổi cơn buồn phải tránh đi để rồi bị gã tóm cổ tay giữ chặt. Cái hôn của gã dần trở nên khao khát. Sau lần răng môi giao quyện, gã tiến dần hướng xuống, hôn hết lượt phần cổ gáy trắng ngần. Lại hướng xuống…
Khương Nghê bấu chặt đầu gã, âm giọng ngắt khoảng: “Đi tắm.”
Trịnh Đạc không nghe, bắt đầu cởi hàng cúc sơ mi của cô.
“Trịnh Đạc…”
Thình lình bị tập kích, xúc cảm ướt ẩm từ đầu lưỡi khiến Khương Nghê vụn vỡ.
Đúng lúc ấy, điện thoại Khương Nghê bắt đầu rung khiến cả hai đồng loạt dừng khựng.
Là Jessie. Khương Nghê liếc Trịnh Đạc cười nhẹ như không, nhận máy: “Ờ, Jessie.”
“Chị đang ở đâu?” Giọng nói lo lắng của Jessie vẳng tới.
“Chị ở Biên Thành.” Khương Nghê đáp sau một khoảng chững ngắn.
“Bà cô con ơi, sao giờ chị còn ở Biên Thành? Ngày mốt chị có một buổi phỏng vấn đấy chị biết không hả? Mới hai ngày không liên lạc với chị, chị đã mọc cánh bay tuốt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/son-thuy-nhat-trinh/534070/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.