Khi Khương Nghê về lại trong xe, từ cô tỏa ra một cơn gió đầy hơi rượu.
Mặt cô rực hồng, mắt khép hờ mê man, cả trong hơi thở cũng vương vấn hơi rượu.
Trịnh Đạc nhìn thời gian. Đã quá hai giờ đồng hồ. Trông dáng vẻ này của cô, bất kể trong lòng có bao nhiêu lời muốn nói, gã chỉ đành gác chúng lại, yên lặng lái xe để cô được về nhà nghỉ ngơi sớm.
Trong đường nhìn của Khương Nghê là từng cột từng cột đèn đường lờ mờ lướt qua. Đôi ngươi đen như mực đậm của cô vụt sáng vụt tối, lại không có chỉ một tia cảm xúc bên trong.
Ý thức của cô chẳng hề tỉnh táo, cái tê dại của men rượu khiến đại não cô rỗng không, chất giảm đau và cồn kết hợp khiến dạ dày cô khuấy đảo. Cô cảm nhận được cơn đau quặn thắt ở bụng, không rõ nó từ dạ dày hay bởi kì sinh lý, đan dệt vào nhau, khiến cô rệu người trên ghế phụ lái, đầu mày xoắn vặn, môi bật tiếng rên rỉ không thể đè giấu.
Cô đè hai tay lên bụng mình, liên tục ấn bóp hòng thuyên giảm cơn đau song nó chẳng hề hấn. Rồi hai chân gập chặt đặt lên ghế, toàn thân co cụm, uốn tròn, ngón tay bấu víu vào đầu gối, đầu ngón trắng bợt.
Nhìn tình hình ấy của cô, Trịnh Đạc tần ngần một lúc, hỏi một câu: “Có cần tới bệnh viện không?”
Khương Nghê lắc đầu, vẫn đau rúm ró mình mẩy.
Cái lạ thường trong tim Trịnh Đạc lại trồi lên. Gã cực lực ép mình tập trung vào tay lái.
Khương Nghê mơ một giấc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/son-thuy-nhat-trinh/534077/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.