Trời sau giữa trưa vẫn còn vài phần âm u, tàu chở khách rất lớn neolại bên bờ sông, những tiếng nói tiếng cười rộn ràng nhốn nháo vang lêntrong thời khắc chia ly hiếm hoi của cuộc đời.
Hoan Hoan đứng ở đó, nụ cười yếu ớt. Nàng bình tĩnh nhìn, giống như xuyên qua một tấm kính nhìn đến thế giới ngay trước mắt mình.
Nhưng trong đáy lòng nàng lại dấy lên sự bất an không sao hiểu nổi.Chẳng lẽ nàng đã làm sai chuyện rồi sao? Liệu một lần cuối cùng này,nàng có nên sửa chữa lỗi lầm của mình?
Cuối cùng, Tô Vĩ Dạ có nói với nàng một câu: “ Hoan Hoan, tôi chờ em!”
Hơi hơi có chút chua xót, nhưng dĩ nhiên là như vậy sao?
Lời nói không chút dư thừa, không có chút dư thừa, dù nàng có yêu hay không yêu thì hắn vẫn cứ gửi gắm thâm tình cho nàng.
Không quả quyết, tiến hay không tiến, lùi hay không lùi, hắn cũng sẽ không buông tay nàng.
Những đám mây trên trời dường như nứt bể làm thành mưa bụi mỏng manh, giống như quyết không rời nhau mà cứ lẩn quẩn một chỗ. Gió thổi qua,hương vị ẩm ướt giữa bầu trời rối rắm, khói trắng lượn lờ lơ lửng, khiến cho người ngửi được không khỏi cảm thấy say.
“ Nhị tỷ.”
Lúc Hoan Hoan ngắm nhìn bầu trời cao, một giọng nói ôn nhu từ phía sau vang lên.
Chậm rãi xoat người, trong đám người nhốn nháo qua lại, theo ánh sáng xuyên qua tầng mây âm u, Hoan Hoan nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt gần như vô sắc của An An.
Mỉm cười đáp lại An An một cái, tròng mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/son-tuy/2173465/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.