Hạ Tiểu Nịnh ngơ ngác một chút, Bạch Nhu Gia đã đứng ở trước mặt các cô, “Thanh Ngạn bận quá, tôi đến thay anh ấy đón Mạn Mạn về nhà.”
Là Phong Thanh Ngạn để cho cô ta đến đây sao? Hạ Tiểu Nịnh nhíu mày, trong lòng không hiểu sao mà lấp kín.
“Dì Nhu gia.” Phong Mạn Mạn luôn luôn vạn sự tùy ý, ở trước mặt Bạch tiểu thư cũng có vẻ ngoan ngoãn một ít.
“Mạn Mạn hôm nay cảm giác khá hơn chút nào không?”
Bạch Nhu Gia sờ đầu nhỏ cô bé, lại chủ động lấy quần áo trẻ con ban đầu được xếp chồng lên nhau trong tay Hạ Tiểu Nịnh, mọi thứ làm được trôi chảy tự nhiên như vậy, như thể đây vốn chính là bổn phận công việc của cô ta.
Phong Mạn Mạn nhìn bên trái lại nhìn bên phải, “Tiểu Nịnh, dép lê nơi này to quá, chị ôm em đi đến WC được không?”
“Ah, được.”
……
Đóng cửa toilet lại, Hạ Tiểu Nịnh lau qua ghế bồn cầu, mới đem cô bé để lên.
Phong Mạn Mạn một phát đã bắt được tay cô, “Tiểu Nịnh, chị có cảm thấy được nguy cơ không?”
“Nguy cơ gì?”
“……” Phong Mạn Mạn nhất thời có chút không nói nên lời.
Cô bé gần đây ở cùng anh trai mình với lão Cao xem không ít bộ phim tình cảm đô thị, hiểu loáng thoáng được giữa người lớn với nhau, tình cảm là cần tranh thủ cùng cạnh tranh, vì thế nắm chặt thời gian thấp giọng xuống thật nhỏ phổ cập khoa học cho Hạ Tiểu Nịnh, “Ngoại trừ hầu gái ở trong nhà, dì Nhu Gia em đã là người phụ nữ có số
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-bao-tram-ty-mommy-toi-danh-call/1156136/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.