Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch: Sâu
__________
Cái gì mà hạ quyết tâm không để ý anh? Căn bản chính là vô nghĩa!
Khi một người như là Thiên Nữ Tán Hoa đang ở trước mặt mình tận hết sức lực mà rải rác cảm giác tồn tại, không nhắm mắt cũng đều là anh.
Tay trái đặt ở trên cái thớt không ngừng mà run run, muốn nói chuyện nhưng lại không có nửa chút sức lực, cuối cùng cắt lệch một cái, thiếu chút nữa đụng vào lưỡi dao.
Phong Thanh Ngạn tay lanh mắt lẹ đỡ lại, đẩy tay cô ra, để mu bàn tay hứng chịu mũi dao, lưỡi dao sắc bén xẹt qua da thịt trên mu bàn tay, máu một chút liền chảy ra.
Hạ Tiểu Nịnh sợ ngây người, “Anh anh anh, tôi, tôi……”
“Đừng sợ.” Anh lui về phía sau một bước, nhịn xuống trận đau nhói sắc nhọn kia, dịu dàng mà nhìn cô, “Có một hộp sơ cứu vết thương ở phía dưới bàn trà phòng khách, cô đi lấy tới đây.”
“Ah, ah ……” Hạ Tiểu Nịnh bị ánh mắt dịu dàng của anh nhìn càng thêm phát run, cảm thấy anh bị cô quẹt làm cho bị thương, lúc sau lại còn có thể bình tĩnh tự kiềm chế như vậy, nhất định là đang nghẹn cục tức này, một lát nữa hung hăng mà trả thù cô.
Cô chạy run rẩy cầm hộp thuốc lại đây, lấy ra rượu cồn: “Có thể sẽ có chút đau, anh kiên nhẫn một chút.”
Vốn dĩ muốn lau qua bằng một ít nước khử trùng trước, ai ngờ cô khẩn trương đến nỗi mở nắp bình ra trực tiếp 'rầm ào ào' đổ xuống.
Phong Thanh Ngạn: “……”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-bao-tram-ty-mommy-toi-danh-call/1156143/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.