Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
________________
Thấy cô hiện tại mới hiểu được tới đây, Phong Thanh Ngạn nghiêng mắt, đạm nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, “Cô cũng có thể không cần!”
“Tôi đương nhiên không cần!” Hạ Tiểu Nịnh không chút do dự.
Cô không thể lái xe, Hạ Chí Dũng cùng Cố Lâm Anh đối với cô bảo hộ có chút hơi quá, kiên quyết không cho cô học lái xe, nói là nguy hiểm.
Hơn nữa xe này cho dù cô muốn, cũng nuôi không nổi.
Bình thường đi ra ngoài ngồi chút tàu điện ngầm hoặc xe bus gì đó, an toàn và thân thiện với môi trường lại tiết kiệm tiền.
Phong Thanh Ngạn một hơi nghẹn ở ngực: “……”
“Đừng tức giận, cái khen thưởng này tôi không cần, những thứ khác tôi có thể suy xét một chút.” Hạ Tiểu Nịnh an ủi anh, “Chờ tôi bệnh tốt hơn, tôi lập tức đi làm trở lại.”
“……”
“Không bằng anh vừa lái xe đưa tôi trở về, chúng ta vừa trò chuyện?”
“……”
Phong Thanh Ngạn yên lặng mà khởi động xe, quay lại.
Từ chức là không có nào, Hạ Tiểu Nịnh trước mắt rất rõ ràng mà nhận thức được điểm này.
Xe cô không cần, tự do tạm thời cầu mà không được.
Duy nhất có thể muốn khen thưởng, cũng cũng chỉ có tiền.
Xe sắp tới tiểu khu sau cửa nhà mình, Hạ Tiểu Nịnh vô cùng tự giác mà đã mở miệng, “Thiếu gia, khen thưởng tôi nghĩ kỹ rồi.”
Phong Thanh Ngạn ở bên cạnh nghiêng mắt nhìn cô một cái, ánh mắt sâu thẳm.
Hạ Tiểu Nịnh bị nhìn đến có chút cảm giác áp bách, hơn nữa truyền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-bao-tram-ty-mommy-toi-danh-call/1156291/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.