Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
_____________
“Thiếu gia……” Một bên trợ lý Tề Hàng lên tiếng, đang muốn đi lên phía trước nhấn chuông cửa thông báo cho quản gia với người hầu ra nghênh đón.
Phong Thanh Ngạn lại giơ tay lên, ý bảo anh không cần lên tiếng, “Các cậu chờ ở chỗ này.”
“Vâng.” Tề Hàng khó hiểu, nhưng cũng làm theo.
Phong Thanh Ngạn nhập mật mã cửa lớn, yên lặng không một tiếng động mà đi thẳng vào.
Bước chân hằn ở trên chừng nửa thước tuyết, cũng không phát ra âm thanh nào.
Hạ Tiểu Nịnh chơi tới hăng say, cùng tiểu nha đầu ai nấy cũng không có chú ý tới sau lưng đã người đến.
Cô chạy trốn nên tóc đều có chút buông xõa ra, lại vẫn vui vẻ mà cười to, dứt khoát đem áo khoác màu đỏ cởi ra, sau đó lén lút núp ở phía sau bụi cây, nặn một quả cầu tuyết lớn, rồi
nhảy dựng lên, hướng phía Phong Mạn Mạn mà ném tới ——
Bộp!
Cầu tuyết tứ tung, bông tuyết bay lả tả mà rơi xuống, trắng cả một mảnh.
Hạ Tiểu Nịnh nhào qua một chút, ôm lấy, “Ha ha ha ha, chị bắt được em rồi!”
Ngực Phong Thanh Ngạn đụng trúng đối phương mềm mại, một mùi thơm thoang thoảng từ tóc cô phả vào chóp mũi anh, cô như là đang ôm lấy một đám mây trắng, không kịp suy nghĩ, tay trái anh nâng lên, theo bản năng mà đỡ eo cô.
Thực mềm, lại rất nhỏ, rõ ràng với một bàn tay anh rộng như vậy, như thể chỉ cần anh dùng lực một chút dường như sẽ bị bẻ gãy.
Cô cũng đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-bao-tram-ty-mommy-toi-danh-call/1156336/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.