Tác giả: Minh Nguyệt Khuynh Thành
Dịch giả: Sâu
______________
Lão tiên sinh? Là đang chỉ ba cô sao?
Hạ Tiểu Nịnh gật đầu, “Đúng vậy. Phiền bác dẫn cháu đi vào, cháu muốn bắt đầu làm việc ngay bây giờ.”
“Cô thật đúng là sốt ruột.” Quản gia giống như mỉa mai, giống như châm biếm nói một câu. Rồi lại dường như là đang kiêng kị cái gì, rốt cuộc cũng không dám nói quá nhiều.
Hạ Tiểu Nịnh có chút khó hiểu bởi giọng điệu với thái độ đó.
Chẳng lẽ là cảm thấy mình tuổi trẻ, không thể làm đầu bếp ư?
Nghĩ nghĩ, cô lễ phép giải thích, “Bác đừng thấy cháu trẻ tuổi, nhưng cháu đã có đã nhiều năm kinh nghiệm. Nhất định có thể làm chủ nhân nơi này hài lòng khi cháu phục vụ.”
“……” Quản gia lại nhìn cô lần nữa, ánh mắt càng thêm khinh thường.
Thấy cô ăn mặc một chiếc áo khoác trắng, quần jean, giày kaki tuyết, khuôn mặt nhỏ thanh thuần không tì vết, tóc buộc thành đuôi ngựa đơn giản, thoạt nhìn không lạ mắt.( nhìn thuận mắt, ko diêm dúa).
Nhưng hiện tại các cô gái đều có thể không biết xấu hổ như vậy ư?
Ỷ vào chính mình lớn lên xinh đẹp, vóc dáng đẹp, liền có thể vì tiền cái gì cũng làm?
Thật sự là thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ (*).
(*) thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ: thời thế đổi thay, con người không như trước.
“Cô đi theo tôi.” Quản gia tiến lên phía trước, trước sau cùng cô vẫn duy trì một khoảng cách.
“Vâng.”
Bước vào đình viện thật lớn, Hạ Tiểu Nịnh không rảnh thưởng thức cảnh đẹp, chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-bao-tram-ty-mommy-toi-danh-call/1156373/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.