Tô Dao như bị kim châm, nhanh chóng quay đầu lẩn tránh ánh mắt của Hứa Đông Dương: “…Phó tổng Hứa, đến nơi rồi.”
Đằng sau không có tiếng nói, Tô Dao cũng không dám quay đầu nhìn lại. Trong khoang xe tĩnh lặng, hai người cứ ngồi im như vậy.
Trên con đường phía trước khu đô thị có một vài chiếc xe chạy qua, ánh đèn pha của những chiếc xe đó chiếu sáng xung quanh trong một khoảnh khắc rồi tất cả lại chìm vào màn đêm đen tối.
Hứa Đông Dương ngồi đó, nhìn Tô Dao ngồi phía trước, cô cúi đầu nhìn sang một bên, thân hình nhỏ nhắn của cô dường như cứng lại vì lo sợ.
Hứa Đông Dương nắm chặt tay cho đến khi thấy đau. Sự đau đớn này giúp anh giữ được vẻ ngoài lạnh lùng và duy trì được giới hạn giữa hai người ở một chừng mực như người bình thường.
Tô Dao dần dần cảm thấy hơi thở của mình trở nên khó khăn, sự tồn tại của người đàn ông ngồi đằng sau như kim châm thẳng vào thần kinh của cô. Tô Dao như thấy mình rơi vào vực sâu không thể giãy giụa, dần dần ngạt thở.
Hứa Đông Dương đột nhiên ngồi dậy mở cửa xe bên hông đi xuống, sau đó anh tiến lại đằng trước mở cửa xe ghế lái, nhìn Tô Dao cười lạnh băng: “Xuống đi.”
Tô Dao làm theo lời Hứa Đông Dương, xuống xe. Anh không nhìn cô, lấy chìa khóa trên kệ lái, sau đó đóng sập cửa xe, đứng yên lặng ở đó.
Hai người cứ đứng như vậy. Áp lực từ phía Hứa Đông Dương càng lúc càng rõ rệt. Anh đứng chặn lối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-chung-sau-ly-hon/1330098/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.