Nam Thành là một thành phố cổ bình lặng với những con đường thẳng tắp sạch sẽ, bầu trời sáng trong cao vời vợi. Những cây ngân hạnh cao lớn tô điểm cho thành phố thêm vạn phần xinh đẹp.
Tô Dao nhận được thông báo phỏng vấn của công ty Nam Thành, vội vội vàng vàng đưa theo cô con gái nhỏ vượt chặng đường xa tới nơi này.
Tháng mười hai, Nam Thành đã sang đông. Mặt trời vẫn rọi chiếu những tia nắng gay gắt trên cao nhưng tiết trời đã lạnh cóng, khô hanh và cái lạnh giống như hình và bóng đan vào nhau. Nhiệt độ xuống thấp, khách bộ hành trên đường thưa thớt, tất cả đều co ro trong cái rét, cúi đầu thật sâu, vội vã bước đi, thành phố tràn ngập cảm giác lạnh lẽo và hoang vắng.
Nơi cổng ra của bến xe, Tô Dao vừa nhìn đã nhận ra dáng người đàn ông to lớn đó trong đám đông. Anh đứng đó, khoác chiếc áo khoác màu tối, gương mặt tươi cười. Tô Dao đặt hành lý trên tay xuống, mỉm cười với anh từ xa. Bất kể lúc nào gặp, anh cũng khiến cho người khác cảm thấy ấm áp, an tâm.
Cô con gái nhỏ Tô Thư tụt xuống khỏi người mẹ, cất tiếng gọi rồi chạy về phía người đàn ông đó. Cố Nguyên cúi xuống, dang rộng vòng tay ôm chặt lấy Tô Thư, nhấc bổng cô bé lên xoay tròn, khiến cho cô con gái bé bỏng không ngớt những tiếng cười giòn tan.
“ Em mệt lắm không?”
Cố Nguyên khẽ cúi đầu, vài sợi tóc trên trán rủ xuống, nhìn Tô Dao đang tiến lại gần một cách âu yếm. Tô Dao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-chung-sau-ly-hon/1330110/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.