“Tôi...” Minh Ngọc chẳng biết mở lời ra sao. Tại sao cô biết ư? Vì trước đây thích anh, mọi điều anh ghét anh thích cô điều nắm rõ như bàn tay. Rồi cái suy nghĩ ấy hình thành một thói quen không thể bỏ
Thói quen ấy vẫn còn đến ngày nay, gặp được anh liền không nghĩ mà bỏ vào. Cô không biết giải thích thế nào, anh chắc chắn sẽ hiểu lầm và nghĩ cô vẫn còn thích anh. Cô thực sự không muốn bị coi thường vì chuyện này, giống như mười một năm trước. Nhất là đối với anh
“Chẳng lẽ...” Anh nheo mắt nghi ngờ nhìn vào khuôn mặt trắng bệt cúi gầm mặt đang loay hoay của cô
“Reng reng reng” Tiếng chuông điện thoại cắt ngang ý định của anh
Là chuông của Lâm Nhật
Minh Ngọc ngẩng đầu lên nhìn theo anh. Thấy Lâm Nhật lấy điện thoại ra bắt máy, giương mặt trông hoá dịu dàng vô cùng. Đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy khuôn mặt này. Rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng là đối với người con gái ấy, Hà Linh
“Em dậy sớm thế, sao không ngủ thêm chút?” Lâm Nhật mỉm cười nhẹ, bày ra khuôn mặt cực kỳ ôn nhu khi nói chuyện với cô
“Anh đi đâu lại sớm như thế này? Đến nỗi phải bỏ em một mình” Hà Linh giận dỗi nói,nhìn đồng hồ đã chỉ điểm gần mười giờ. Giờ giấc này đối với cô gọi là sớm, đến trưa gọi là bình thường
“Mẹ anh gọi, anh về nhà có chút chuyện” Anh nhìn sang Minh Ngọc, cô đang ngồi ăn phần sáng của mình rồi quay lại tập trung với cô nàng người yêu của mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-cung-anh-mot-nam/952944/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.