*
💕 1.Mở đầu
Thị trấn hoang vu nhất đất nước W,
nơi khỉ ho cò gáy xa xôi nhất tính từ vùng thành thị, hai trăm dặm đường đi, chỉ có duy nhất một trạm xăng.
Bình minh thong thả sáng lên từ chân trời.
Thảo nguyên mênh mông lần nữa đón một ngày mới, đàn bò rừng lang thang quanh đồi.
Đường lộ, một chiếc xe con chạy băng ngang mang theo bụi cát sáng lấp lánh dưới ánh nắng, tiếng động cơ vang lên giữa vùng đồng cỏ rộng lớn.
Trang trại độc nhất sừng sững giữa thảo nguyên, hoang vu, yên ắng.
Bên cạnh, ngôi nhà mái tôn trắng nghênh ngang nằm giữa đường lộ.
Lướt qua hàng rào gỗ,
cánh cửa lặng yên mở.
Một người đàn ông trẻ bước ra, lững thững dạo bước. Trên tay anh ta còn cầm một cây bút lông vũ, xoay xoay.
Bất giác, anh ta đã đứng trước hàng loạt những cánh cửa sắt dày nặng. Âm thanh lạch cạch vang lên, anh ta ung dung bước vào.
Rồi yên vị cạnh hàng dây sắt có quấn lưới điện cao áp, anh ta hờ hững lên tiếng:
- Beast!
Giọng nói trầm trầm trong không gian tĩnh mịch phá lệ vang dội.
"Đừng cố chấp nữa, chẳng lẽ mày không muốn bước ra thế giới con người sao."
Đơn giản là trần thuật, không phải để hỏi.
- CÚT!!!
Giống như đáp trả, từ yết hầu vang lên một tiếng gào rống như dã thú. Kẻ bên hàng rào điện có vẻ nóng giận, rồi đột nhiên chuyển sang cười gằn, âm thanh có chút âm trầm u ám:
"Mày mới chính là thứ cố chấp!"
"Nhưng mà, mày vẫn là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-cung-thu-nhan/536129/chuong-31-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.