Tưởng Uyển hoảng sợ, vội vàng cầm lấy quần áo trên mặt đất che ngực chạy ra ngoài, cô chạy nhanh vào phòng trùm chăn kín mít.
Sau khi thở hổn hển mấy hơi, cô ngó ra khỏi ổ chăn thăm dò, thấy ngoài cửa không còn âm thanh gì nữa.
Cô thở ra một hơi thật mạnh.
Nhớ tới một màn vừa rồi, cô nhanh tay che mặt, "Mau quên đi, quên đi, quên đi! "Được rồi, cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô.
Về sau mọi người sẽ không xấu hổ.
Nhưng mỗi lần Tưởng Uyển nhắm mắt lại, trong đầu chỉ toàn là gậy thịt vật đang ngẩng cao đầu giữa rừng cây rậm rạp.
Cô phát điên cầm lấy di động, mở nhạc ra, nhét tai nghe vào lỗ tai, nghe một hồi lâu, mới chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Hai ngày nay Tưởng Uyển không dám nhìn mặt Văn Tẫn, mà người đàn ông kia cũng không thích nói chuyện, lúc ăn cơm Tưởng Uyển sẽ gửi tin nhắn, anh thấy được sẽ ra ăn ngay lập tức, yên lặng ăn xong, lại nhấc chân về phòng, không dừng lại một phút.
Tưởng Uyển thử thêm WeChat của anh, phát hiện anh vốn dĩ không có WeChat.
Vì thế, cô đành phải thêm 10 tệ vào phần ưu đãi gửi tin nhắn bằng sim trên điện thoại.
Hôm nay Văn Tẫn mở cửa phòng mình bảo Tưởng Uyển đi vào quét tước.
Đây là lần đầu tiên Tưởng Uyển quét dọn phòng cho anh, cũng là lần đầu tiên đi vào.
Phòng ngủ của anh rất lớn, có một khoang ghế chơi game [1] cực kỳ to lớn xa hoa, toàn thân thuần trắng, bên trong có một chiếc máy tính trắng tinh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-cung/1343156/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.