Tiếng hát trong trẻo nhẹ nhàng vang lên, mang theo chút đau buồn. Tuy Dạ Tuyết Liên không rành về hát nhưng không phải là không biết. Tuy nàng hát không phải là rất hay nhưng lại chứa đầy cảm xúc.
Tiếng đàn vi-ô-lông kêu lên những bản nhạc buồn, hòa cùng giọng hát nhẹ nhàng của Dạ Tuyết Liên.
Trong mắt vị Đông Sở hoàng tràn đầy kinh diễm, nghi hoặc và vui sướng. Bỗng nhiên y đứng bật dậy, lao đến ôm chặt lấy Dạ Tuyết Liên.
Dạ Tuyết Liên ngớ người, nhìn chằm chằm kẻ đang ôm chặt lấy mình. Mọi người trong phòng cũng sững sờ. Đó là Đông Sở hoàng? Kẻ bạo quân không bao giờ động đến nữ nhân đó ư? Sao hắn lại chạy đến ôm Dạ tiểu thư.
Trong mắt vị Nhiếp Chính Vương kia hiện lên chút nghi hoặc, rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Thất Nguyệt Hồng há hốc mồm nhìn cặp đôi đang ôm nhau, dụi dụi mắt, thấy vân ôm nhau, lại dụi dụi.
Dạ Tuyết Liên đỏ mặt, nàng chưa từng động chạm thân mật như vậy với bất kì người đàn ông nào.
Lão Hoàng thượng nhẹ giọng ho một cái, Dạ Tuyết Liên định thần lại, nàng nhìn Đông Sở hoàng:
" Đông Sở hoàng, xin tự trọng. Ngài nên buông thần nữ ra."
Vừa dứt lời, một khuôn mặt phóng đại hiện ra trước mắt nàng. Hơi thở đầy nam tính phả vào mặt:
" Hãy nhớ, ta là Sở Hán Phong." Nói rồi buông nàng ra, quay lại chỗ ngồi, khuôn mặt bình thản như người vừa ôm Dạ Tuyết Liên không phải là y.
Dạ Tuyết Liên nhún người hành lễ, bình tĩnh quay lại chỗ ngồi. Thất Nguyệt Hồng vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-doi-ki-tai/582488/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.