Nghệ Hưng nghĩ Ngô Diệc Phàm và Lộc Hàm là bạn nên gã sẽ đưa cậu đi tìm Ngô Diệc Phàm, vì vậy Nghệ Hưng ngoan ngoãn đi theo Lộc Hàm rời khỏi khu trung tâm thương mại.
Bên ngoài tài xế của Lộc Hàm đã đậu xe trước cửa khu trung tâm thương mại, có lẽ Lộc Hàm đã gọi trước cho tài xế bảo hắn đợi gã ở đây, Lộc Hàm nắm tay Nghệ Hưng kéo cậu vào ghế sau xe gã cũng ngồi vào bên cạnh cậu.
Gã liếc mắt lệnh tên tài xế lái xe rời khỏi khu trung tâm thương mại.
Từ lúc gặp Lộc Hàm đến giờ Nghệ Hưng chưa tùng mở miệng nói chuyện với gã, gã có hỏi gì cậu chỉ lắc đầu hoặc gật đầu, Nghệ Hưng không nhìn Lộc Hàm cậu nhìn ra cửa xe xem cảnh vật xung quanh. Chỉ mong xe chạy nhanh sớm về đến biệt thự của Ngô Diệc Phàm.
Thái độ lạnh nhạt của Nghệ Hưng làm Lộc Hàm rất khó chịu, thêm việc Nghệ Hưng còn ỷ lại Ngô Diệc Phàm càng làm gã thêm tức giận, dụ được Nghệ Hưng lên xe Lộc Hàm không cần thiết phải giả vờ nữa gã đưa tay ra nắm lấy cằm Nghệ Hưng ép buộc cậu nhìn vào gã.
"Trước mặt Ngô Diệc Phàm thì ngoan ngoãn nghe lời ỷ lại vào hắn, còn trước mặt tôi thì lại lạnh nhạt không thèm nhìn tôi. Trương Nghệ Hưng, em thật là đê tiện bị Ngô Diệc Phàm đánh đập ngược đãi vậy mà em cũng thích được hắn, uổng công tôi ngày đêm lo lắng cho em, tìm đủ mọi cách để cứu em thoát khỏi Ngô Diệc Phàm." Lộc Hàm đôi mắt đỏ ngầu vì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-khong-bang-chet/482302/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.