"Hy Hy... em đừng giận nữa! Bảo bối giận xấu lắm đấy!"-Tần Vũ Khiêm vẫn bám theo cô.
Mà cô bây giờ chỉ hận không có chiếc dép để phang vào bản mặt ghê tởm ấy. Hừ! Thứ đàn ông ghê tởm! Bị cô nói như thế cũng không biết ngượng!
"Biến!"-Cô hết kiên nhẫn, giọng lạnh lùng quát anh ta.
"Thôi mà, thôi mà bảo bối! Anh sai rồi! Em đừng giận nữa! Nha?"-Tần Vũ Khiêm trong lòng bực tức không kém. Thầm nghĩ sao hôm nay cô ta khó dụ dỗ thế này? Mọi lần nói ngọt xíu là hết giận rồi cơ mà?
"Vũ Khiêm..."-Diệp Lạc từ đằng xa chạy lại, mặt cười tươi như ánh "mặt trời".
Buồn nôn chết đi được!
"Tiểu Lạc... chào em!"-Tần Vũ Khiêm cũng lập tức nở nụ cười "chói chang".
Ghê tởm chết đi được!
Ở trước mặt cô còn dám liếc mắt đưa tình! Thứ không biết nhục!
"Hy Hy... cậu còn giận sao?"-Diệp Lạc liền quay sang lắc lắc tay cô, bày ra bộ mặt rất chi là "đáng thương".
"Bỏ ra!"-Cô hất tay cô ta ra. "Dơ bẩn! Cảnh cáo mấy người lần cuối. Cút khỏi mắt tôi đi!"-Nói xong cô lấy khăn giấy ra lau đi chỗ mà Diệp Lạc vừa nắm.
Ghê tởm! Dơ bẩn! Không biết nhục!
"Hy Hy.... hôm nay cậu sao thế?"-Diệp Lạc thấy cô phản ứng như thế trong lòng hơi hoảng sợ. Từ lúc nằm bệnh viện tới bây giờ cô thay đổi quá nhiều.
"Hy Hy?"-Cô quay sang nhìn bọn họ cười nhạt?
"Cô có tư cách gì mà gọi tôi như vậy? Ghê tởm!"-Cô nhìn bọn họ bằng ánh mắt sắc lạnh. Giọng nói lạnh đến 0 độ.
Tần Vũ Khiêm và Diệp Lạc nhất thời hoảng sợ!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-lai-de-yeu-anh-dungly/1096884/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.