Hạ Trầm bình thường rất ít khi bị ốm, lần này đổ bệnh một cái, nhiệt độ cơ thể lập tức tăng lên đến 39 độ 5.
Quý Bạch nhìn nhiệt độ hiển thị trên nhiệt kế, gần như gấp muốn điên rồi, kéo tay Hạ Trầm muốn đưa hắn đến bệnh viện.
Hạ Trầm giơ tay sờ nhiệt độ trên trán của mình, mỉm cười, vỗ vỗ mu bàn tay Quý Bạch, ra hiệu mình không sao, "Bảo bối, bây giờ đã mấy giờ rồi, bệnh viện cũng nên nghỉ ngơi".
Bởi vì đang sốt nên giọng nói của Hạ Trầm còn khàn hơn so với bình thường: "Yên tâm, anh không sao, đừng lo lắng".
Quý Bạch mím môi, nhìn thấy Hạ Trầm hơi mệt mỏi, cậu không nói gì nữa, quay người đi tìm thuốc.
Thế nhưng dù cậu tìm qua tìm lại khắp hòm thuốc, cũng không tìm được thuốc hạ sốt.
Hơn nửa đêm, Quý Bạch ngồi trong phòng khách gấp đến mức hai mắt đỏ bừng.
Quý Bạch lại do dự đưa tay sờ trán Hạ Trầm, lo lắng không thôi: "Anh, anh có thấy không thoải mái ở đâu không?"
Hạ Trầm dựa vào ghế sofa, nhìn bạn nhỏ của mình đỏ mắt, lắc đầu, cười cười nói khẽ: "Không đâu, nếu em không nhắc có lẽ anh cũng không biết mình bị sốt".
Đúng là hắn không hề cảm thấy có chỗ nào không thoải mái.
Hạ Trầm không biết mình sốt từ lúc nào, lúc đầu cũng chỉ cảm thấy hơi choáng váng, họng hơi đau, cũng không để ý nhiều.
Sốt thì có là chuyện gì lớn đâu.
Hạ Trầm cười cười, kiếp trước hắn một thân một mình, không chú ý ăn uống, lúc nghiêm trọng nhất, thường xuyên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-lai-de-yeu-duong-voi-ke-co-chap/1768754/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.