Không sai, ngày đó ở viện mồ côi, Hạ Trầm từng cùng Quý Bạch, hai đứa bé trốn lên trên sân thượng ngắm sao.
Lúc đó tâm trạng Hạ Trầm rất nặng nề, mỗi khi đêm đến, hắn đều sẽ nhớ tới Nguyễn Tư Bùi điên cuồng khóc lóc trong Hạ gia, nhớ tới ngày đó bà ném hắn trước cổng viện mồ côi, hắn khóc lóc cầu xin bà đừng vứt bỏ hắn.
Hình ảnh đó giống như cơn ác mộng, ngày đêm cuốn lấy không cho hắn thoát thân.
Thế nên ban đêm hắn rất khó ngủ, tính cách cũng ngày càng trầm lặng u ám.
Khi đó Quý Bạch mới đến viện mồ côi không lâu, ngày nào cũng bám lấy hắn, gọi hắn là anh trai, ngay cả khi đêm xuống, viện mồ côi tắt đèn cậu cũng chạy đến bên giường hắn thì thầm.
"Anh ơi, sao anh lại không ngủ được thế?". Sợ bị người khác phát hiện, Quý Bạch dùng bàn tay nho nhỏ che miệng, một bàn tay khác vuốt vuốt bụng: "Em cũng không ngủ được, tối nay em ăn no quá, bụng không thoải mái..."
"Dù sao cũng không ngủ được..." Trong bóng tối, đôi mắt nhỏ của Quý Bạch sáng rõ, nhìn về phía Hạ Trầm chớp chớp mắt. "Anh ơi, hay chúng ta lên sân thượng ngắm sao nhé, có được không anh?"
Phản ứng đầu tiên của Hạ Trầm là từ chối.
Hắn đang đứng bên bờ vực của cảm xúc nóng nảy, lúc trước khi Quý Bạch vào đây, hắn đã quen thói sống một mình, đột nhiên bỗng có thêm một Quý Bạch ngày ngày bám dính lấy hắn không thôi.
Hắn chưa thích ứng được.
Nhưng lại cảm thấy mâu thuẫn.
Lời từ chối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-lai-de-yeu-duong-voi-ke-co-chap/1768839/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.