Ở dưới sự hướng dẫn của người làm đang ngự kiếm phi hành, Tô Y Nhân chậm rãi bay đến phía trên một tòa vườn cực lớn ở phía nam của đảo.
Nơi này thiên địa linh khí rất là dày đặc, nàng hít một hơi thật sâu, cảm thụ linh khí mát mẻ thông qua hô hấp, thông qua lỗ chân lông trên da thịt toàn thân tiến vào trong cơ thể thanh tẩy dơ bẩn trong thân thể.
"Tô cô nương, vườn Thiên Thảo là một trong những địa phương linh khí tập trung nhất trên toàn đảo."
Người hầu trung niên tự xưng đứng hàng thứ Ngũ Thập Tứ nói, "Chủ nhân nói không có thời gian, cô nương có thể từ từ đi lại, thưởng thức kỳ hoa dị thảo trong vườn Thiên Thảo." Cung kính vì Tô Y Nhân dẫn đường.
Mắt nhìn xuống vườn Thiên Thảo chiếm cơ hồ vượt qua một phần ba diện tích đảo được một hồi, Tô Y Nhân chỉ một nơi hỏi, "Cây kia thật khổng lồ, có phải linh thụ hay không?" Từ nơi này nhìn sang cũng cảm thấy so nguyên hình của Tùng Nhân còn phải hùng vĩ hơn rất nhiều. Nếu như đứng ở phía dưới cây kia, nàng nói không chừng sẽ than thở: Oa, cây thế giới.
Âm Ngũ Thập Tứ gật đầu nói, "Tô cô nươn, đó là Công Tôn thụ vạn năm, là bảy trăm năm trước từ chủ nhân bên ngoài đảo di dời tới được, tốn mười năm mới để cho cái gốc cây linh thụ này thích ứng khí hậu trên đảo, chủ động ngưng tụ thiên địa linh khí trên đảo."
Thương Vân đảo vốn chỉ là một tòa đảo có thiên địa linh khí bình thường,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-lai-doc-de-duoi-the/2570332/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.