Không lâu sau Thương Liêm đã rửa sạch Lõi Trái Tim, Lữ Mộc cũng đút xong miếng bánh mì cuối cùng, đổi một chiếc việt dã khác, hai người lần nữa lên đường.
Lúc họ tới thành phố B cũng đã 6 giờ sáng, trở lại tòa nhà đã lâu không gặp, Thương Liêm và Lữ Mộc đều cảm khái, dường như đi xa đã lâu cuối cùng về nhà trở lại bên người thân, rõ ràng cũng không rời những người đó lâu lắm nhưng trong lòng quả thực bận tâm.
Trong lúc cảm khái thì nghe thấy tiếng nước chảy từ toilet tầng 1, hai người nhấc chân đi tới...
Hoa Thư mới vừa đánh răng xong duỗi người, nói với Quả Tuấn đang rửa mặt bên cạnh:"Tôi đi kêu Cảnh Bạc dậy, phỏng chừng tên nhóc kia đã đợi tới nửa đêm."
Quả Tuấn nhướng mi, đặt khăn mặt lên giá treo khăn:"Nói cậu ấy đợi tới nửa đêm, không phải cậu cũng vậy sao?"
Đẩy kính mắt trên sống mũi, Hoa Thư trêu:"Chó chê mèo lắm lông, nói giống như mấy ngày nay cậu không có đợi tới nửa đêm vậy..."
"Ai..." Quả Tuấn thở dài:"Tôi thấy đội trưởng và chị dâu còn không trở về, tất cả mọi người sẽ biến trở thành quốc bảo." (Gấu trúc á)
"Phải là mấy ngày nay...đi thôi, cùng đi kêu Cảnh Bạc..." Hoa Thư vỗ vỗ vai Quả Tuấn:"Sau khi tên nhóc đó và chị dâu tách ra càng ngày càng không có tinh thần, tôi định mấy ngày hôm nay mang mọi người đi tới phương hướng đội trưởng trở về giết tang thi, nói không chừng có thể gặp phải, cũng để cho Cảnh Bạc có cái để nhớ.
"Ừ, vậy cũng tốt!" Quả Tuấn gật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-lai-giup-anh-lam-vua-thoi-mat-the/2267224/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.