Hôm sau họp sáng, sau khi mọi người báo cáo xong, giám đốc Vương cũng thuận tiện hỏi Lộ Nam một câu.
Bận rộn một ngày Lộ Nam không hoảng hốt, nhanh chóng thuật lại nội dung công việc hôm qua.
"Cảm giác thế nào?" Giám đốc Vương cười tủm tỉm.
Lộ Nam trả lời: "Còn có rất nhiều thứ để học hỏi ạ."
Giám đốc Vương trước buổi họp đã tìm Lý Lị và Chu Điềm, hai người họ đều có ấn tượng khá tốt với Lộ Nam.
Lúc này, giám đốc Vương hài lòng gật gù, vừa lòng Lộ Nam biết cầu thị, bắt trọng tâm báo cáo công việc, cũng vừa lòng thái độ khiêm tốn của cô, bèn quay sang nhìn Trần Kiêu ngồi phía bên phải: "Anh Kiêu, thấy thế nào?" Đừng hiểu lầm, giám đốc Vương đương nhiên lớn tuổi hơn Trần Kiêu mới tốt nghiệp ĐH, anh ta gọi như vậy chỉ là biểu thị hội nghị kết thúc, bây giờ xem như thời gian tán gẫu.
Quả nhiên, những người còn lại đều thu dọn đồ, chuẩn bị ra ngoài chạy nghiệp vụ, không hề để ý giám đốc Vương gọi ai là anh - dù sao giám đốc Vương ngoài việc công đều hòa đồng như vậy.
Trần Kiêu cười nói: "Hôm nay tôi dẫn Lộ Nam."
Anh ta nói xong câu này, Phan Toa Toa ngồi cạnh đang gập laptop chợt khựng lại.
Lộ Nam gật đầu: "Vâng, anh Trần." Cũng không hỏi đi đâu, không hỏi làm gì, chỉ nhanh chóng thu thập sổ và bút, nhìn Trần Kiêu, biểu lộ chính mình có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
Giám đốc Vương nhại Lộ Nam, méo giọng kêu: "Anh Trần dễ nghe hay là anh Kiêu dễ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-lai-khi-moi-vua-nhap-chuc/1444776/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.