Chương 120
Hải Đường tỷ còn khóc sưng cả mắt, đến bây giờ vẫn còn sưng kia kìa.’ Cẩm Tú liến thoắng nói một tràng dài, nhưng Diệp Vãn Tình đều không phản ứng, đôi mắt nàng mở to nhìn đỉnh màn, vô hồn tựa như người chết.
Cẩm Tú: “
Tiếu…tiểu thư…người đừng làm em sợ…”
Cẩm Tú bạo gan quơ quơ tay trước mắt Diệp Vãn Tình, trong mắt nàng hoàn toàn không có tiêu cự.
Mặt Cẩm Tú tái đi, nàng hốt hoảng chạy ra ngoài gọi người.
Đại phu lại một lần nữa đến khám, trong suốt quá trình Diệp Vãn Tình đều không có một chút phản ứng nào.
Bốn người Lý Tín đứng ngoài canh cửa, trong phòng chỉ có mình Cố Minh Viễn và đại phu là nam nhân.
Cố Minh Viễn cũng không lại gần giường, hắn ngồi trên ghế đợi đại phu cách tấm màn lụa bắt mạch cho Diệp Vãn Tình.
Cẩm Tú và Hải Đường đứng cạnh giường, Hải Đường cố nén khóc, mắt Cẩm Tú cũng đỏ ửng.
Đại phu bät mạch xong, sắc mặt nặng nề thở dài, ông đi đến trước mặt Cố Minh Viễn, hôm đó huyên náo lớn như vậy, bây giờ người dân trong thị trấn nhỏ này đều biết Cố Minh Viễn là Chiến Bắc vương lừng lẫy đại giang nam bắc.
Đại phu khom mình hành lễ: “Bẩm vương gia, vị tiểu thư này lúc trước nộ khí công tâm dẫn đến giác mạc xuất huyết, bất quá chỉ trong một khoảng thời gian ngắn nên tuy thị lực tạm thời bị ảnh hưởng nhưng không quá đáng ngại.
Khoảng một tháng nữa là có thể khôi phục”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-lai-lam-me-ke-cua-chong-cu/1405474/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.