Editor: shizuka nguyễn
"Em rất thích, cảm ơn." Chú khỉ nhỏ rất dễ thương, vừa thông minh lanh lợi lại vừa nhân tính hóa, cô thực sự rất thích, thậm chí còn cảm thấy đây là món quà tốt nhất mà mình từng được tặng, trong hai kiếp cộng lại.
"... Có thể đừng nói cảm ơn với anh được không." Diệp Vẫn Thần do dự một chút, mới có chút ấp a ấp úng nói.
Cái từ cảm ơn này không thích hợp với quan hệ của bọn họ, không phải cô đã chấp nhận cho anh đi theo bảo vệ hay sao, cô là nữ vương anh, cô không cần nói cảm ơn với anh.
Vẻ mặt vốn có chút nhu hòa của Lạc U vì lời nói có chút ngoài ý muốn này của Diệp Vẫn Thần, mà trở nên bén nhọn trong nháy mắt, đuôi mày khẽ nhướn lên một cái, ánh mắt nhìn Diệp Vẫn Thần lập tức trở nên có chút tà khí.
Bề ngoài của người đàn ông trước mắt có thay đổi rất lớn so với hai năm trước, càng ngày càng anh tuấn kiên cường hơn, càng ngày càng đẹp trai nam tính hơn, mà khí thế cũng càng trở nên trầm ổn nội liễm, nhưng thế này lại càng giống một thanh kiếm đã tra vào vỏ, không thấy được sự sắc bén của nó, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra khỏi vỏ!
Chỉ là, ở trước mặt mình, tâm lý của người đàn ông nào đó vẫn không thay đổi chút nào, điều này làm cho Lạc U không khỏi nhớ tới, một màn người đàn ông này quỳ ở trước mặt mình, hôn lên môi của mình, hèn mọn mà thành kính!
"Quỳ xuống."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-lai-lam-vo-yeu-vo-dich/697433/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.