12.
Lúc ta đến bên ngoài thư phòng vô tình đụng phải Ứng Bất Phàm đang từ bên trong đi ra.
Giờ ngọ ánh nắng chói chang rực rỡ, lúc hắn nhìn về phía ta, ánh mắt vẫn chưa kịp che dấu. Trong ánh mắt ấy chứa đựng muôn vàn yêu thương cùng hâm mộ, không sót thứ gì.
Ánh mắt này nhìn sao cũng có chút quen thuộc.
Thời gian đầu lúc ta mới gả cho Tiết Nghiễn, mỗi ngày soi gương đều nhìn thấy ánh mắt này.
Tay ta không tự chủ được siết chặt, trong đầu đột nhiên vang lên câu nói mà ba năm trước, lúc Tiết Nghiễn lôi kéo tay ta đã từng vô tình thốt ra.
“Tiểu tử kia nhìn nàng bằng ánh mắt sáng rực nồng nhiệt, rõ ràng giống nàng..”
Ta cùng Ứng Bất Phàm nhìn nhau, bỗng nhiên hiểu rõ vế sau của câu nói mà hắn chưa kịp nói xong.
“Tiểu tử kia nhìn nàng bằng ánh mắt sáng rực nồng nhiệt, rõ ràng giống y như ánh mắt nàng nhìn ta năm xưa.”
Bỗng nhiên ta không muốn vào thư phòng nữa, quay đầu bước ra ngoài.
Ta muốn đi hỏi Tiết Nghiễn một chút, có phải hắn vẫn luôn biết sự ái mộ mà ta dành cho hắn nhưng hắn vẫn cố ý phớt lờ chà đạp tấm lòng của ta?
Khi bước ra đến cổng, ta bị Tạ Nhu cản lại.
Trong tay nàng mang theo lễ vật đến thăm hỏi, ngăn ta lại hỏi có phải ta muốn đi tìm Tiết Nghiễn hay không.
“Ngươi cho rằng người mà Nghiễn ca ca muốn cứu hôm đó chính là ngươi sao?”
Ta hít sâu một hơi, hơi nghiêng người nhường đường, dẫn Tạ Nhu vào tiểu viện.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-lai-mot-doi-phu-quan-ta-van-chon-bach-nguyet-quang/2556704/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.