Trương Ai Thống không hiểu chuyện gì xảy ra chỉ có thể ngoan ngoãn theo Lê Dương Chính vào phòng, cửa vừa đóng lại hắn đã giữ chặt gáy rồi hôn ngấu nghiến lên đôi môi của cậu.
“Ưm… đợi đã mình ơi…” Trương Ai Thống nghiêng đầu tránh né, đôi môi của Lê Dương Chính lập tức dán lên cần cổ của cậu.
Lưng của cậu bị cạ vào tấm gỗ khiến phần da phía sau đỏ ửng đau rát, nhưng cậu không dám đẩy hắn ra mà chỉ nhẹ giọng cầu xin.
Tuy nhiên lúc này đầu óc của Lê Dương Chính đã bị men rượu làm mụ mị, hắn khao khát được phát tiết dục vọng với thiếu niên trước mặt.
Vì thế hắn trở nên thô bạo hơn, mạnh mẽ xé toạc quần áo trên người cậu ra rồi đẩy ngã cậu nằm lên trên giường.
1
“Mình ơi…” Trương Ai Thống sợ hãi gọi một tiếng.
Dáng vẻ hiện tại của Lê Dương Chính quá lạ lẫm khiến cậu cảm thấy rất bất an.
Lê Dương Chính gõ mạnh lên đầu mình hòng làm bản thân tỉnh táo lại, sau đó hắn hôn nhẹ lên trán Trương Ai Thống một cái rồi nói: “Ngoan, cho ta mượn đùi một chút, rất nhanh sẽ tốt thôi.
”
Cậu cũng cảm nhận được hắn đang rất khó chịu bèn đè nén nỗi sợ trong lòng xuống rồi khẽ gật đầu.
“Dạ, em nghe lời mình.
”
Ngay lập tức Lê Dương Chính xoay người cậu nằm úp xuống rồi khép cặp đùi non mịn của cậu lại, sau đó nhìn chằm chằm vào hai hòn ngọc đỏ hồng đang bị kẹp chặt, đột nhiên hắn giơ ngón tay khều nhẹ vào cặp ngọc đó khiến cậu giật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-lai-ta-cam-thay-chinh-minh-that-ngon-mieng/379419/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.