“Thanh tùng trên núi không vương bụi trần, bùn đất bên dưới sao có thể dính lên.” Vân Sơ cúi đầu, chậm rãi nói: “Xin Thái Hậu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
Lời này của nàng đã cho Thái Hậu đủ mặt mũi, Sở Thụy là thanh tùng trên núi, còn nàng chỉ là bụi bặm, nàng không xứng với Sở Thụy cho nên mới cự tuyệt hôn sự này.
Thái Hậu âm thầm hừ một tiếng, Vân Sơ đương nhiên không xứng với Thụy nhi.
Ai bảo Thụy nhi nhìn trúng Vân Sơ.
Bà ta chỉ có thể mua chuộc quốc sư, sau đó ra mặt nẫng tay trên.
Thái Hậu mở miệng: “Nếu ngươi cảm thấy bản thân trèo cao thì sau khi gả vào hãy cố gắng chăm sóc cho Thụy nhi, thân thể hắn yếu đuối, có rất nhiều chuyện cần ngươi lo liệu.”
Vân Sơ chậm rãi ngẩng đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chóp mũi: “Hồi Thái Hậu, lúc trước mệnh phụ đồng ý gả Bình Tây Vương là vì hai hài tử kia mất đi mẫu thân, mà mệnh phụ đã từng mất đi hài tử... Hiện giờ quốc sư tính ra mệnh phụ bát tự không tốt, không thể tái giá gả cho Bình Tây Vương nhưng cũng không có nghĩa mệnh phụ nguyện ý gả cho bất kỳ người nào khác. Thái Hậu có lòng lo cho tôn tử, mệnh phụ cũng thấu hiểu, cũng xin Thái Hậu lý giải quyết tâm không muốn tùy tiện gả chồng của mệnh phụ.”
Khi nãy nàng uyển chuyển cự tuyệt, Thái Hậu làm bộ nghe không hiểu.
Bây giờ xem như nàng đã nói thẳng ra.
Thái Hậu lộ ra vẻ không thể tin nổi, tức khắc giận dữ: “Một nữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/1763998/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.