Thực nhanh liền đi đến cửa phòng bệnh, Hạ Phong đang định gõ cửa bước vào thì thấy mặt Vu Đông căng chặt.
"Em đang căng thẳng?" Hạ Phong cảm thấy quá sức tưởng tượng.
"Đừng nói điều vô nghĩa!" Vu Đông trợn mắt: "Nàng dâu nào thấy mẹ chồng lại không căng thẳng."
"Người khác thì tôi tin nhưng em thì tôi lại không nghĩ đến điều đó." Hạ Phong nhịn không được phải bật cười, thấy mặt Vu Đông càng kém thì đành an ủi: "Yên tâm đi, ba mẹ tôi đều là người dễ dãi, không khó đâu."
Vu Đông hít sâu một hơi tỏ vẻ đã hạ quyết tâm liền ý báo Hạ Phong mở cửa.
Hạ Phong gõ cửa, sau khi nghe được thanh âm đáp lại thì mới đẩy cửa bước vào.
"Ba!" Hạ Phong vẻ mặt quan tâm nhìn mẹ đang nằm trên giường: "Mẹ sao rồi, hôm nay cảm giác như thế nào?"
Ba mẹ Hạ căn bản không phản ứng con trai, thẳng mắt nhìn cửa.
Hạ Phong nghi hoặc, quay đầu lại thì phát hiện ra Vu Đông chưa vào, cám giác buồn cười bước trở lại mang Vu Đông, đang tránh sau cửa, trực tiếp tiến vào: "Ba mẹ, đây là Vu Đông!"
"Vu Đông?" Đang âm thầm đánh giá Vu Đông mẹ Hạ lập tức nghi hoặc hỏi: "An An đâu? Không phải nói hôm nay mang An An đến gặp ba mẹ sao?"
Ba Hạ cũng là vẻ mặt nghi hoặc đó.
Hạ Phong nghĩ tiêu rồi, đang muốn nói chút gì để chữa lại thì Vu Đông bỗng nhiên lên tiếng.
Vu Đông tay ôm hoa cẩm chướng, khuôn mặt trang điểm văn tĩnh, có thể do đang căng thẳng nên khuôn mặt ửng đỏ, nhẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-lai-tai-cua-cuc-dan-chinh/536307/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.