Lâm Dư cười nói: "Khách khí cái gì, trước kia chúng ta đều là một đội, hỗ trợ nhau là chuyện nên làm."
Nói xong lời này, Lâm Dư đột nhiên phát hiện góc áo trên người Thẩm Thanh dính chút bùn đất màu đỏ, trên tóc cũng có vài cọng cỏ.
Lâm Dư sửng sốt một lúc, vẫn là không nói ra nghi hoặc trong lòng.
Thẩm Thanh nhất thời không chú ý tới vẻ mặt Lâm Dư, chỉ ngượng ngùng hỏi: "Đội trưởng Lâm, có một chuyện tôi muốn nhờ anh giúp, không biết có phiền phức cho anh không."
"Cô yên tâm, chỉ cần là chuyện tôi có thể giúp, tôi nhất định sẽ giúp cô." Lâm Dư nhiệt tình nói.
Thẩm Thanh cắn môi, xấu hổ nói: "Tôi muốn trở lại đại đội Đông Bá, trong đội chúng ta có căn nhà nào trống có thể ở được không? Tôi có thể trả tiền thuê, chỉ cần có thể che mưa che gió là được."
Nói xong, Thẩm Thanh đã chuẩn bị tốt sẽ bị hỏi lại.
Dù sao cô cũng có đã chồng, lại còn cha mẹ.
Bất kể là ai đều không hiểu được yêu cầu này.
Nhưng không ngờ Lâm Dư cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ là suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cô hỏi cũng trùng hợp, phòng trống xác thật có một căn, bất quá......!ừm, bằng không tôi lại giúp cô đi hỏi một chút."
Thẩm Thanh nghe thấy có phòng trống, lập tức kích động mà nói: "Đội trưởng, vậy anh xem tôi có thể thuê căn phòng trống này hay không? Cũ nát một chút cũng không sao, tôi tự nghĩ cách sửa lại sau, người có thể ở là được."
Biểu cảm Lâm Dư phức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-lai-thap-nien-70-thon-thao-theo-duoi-nuong-chieu-ta/1765991/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.