"Chưa đủ à?"
Sơ Bạch im lặng.
Cậu bất động, tựa như đã chết, tĩnh lặng đến đáng sợ.
Cận Văn Tu dựa vào bờ băng, một tay rất tự nhiên kéo cậu lại, cười nhìn cậu.
Dưới ánh mắt gần như hóa thành thực thể của hắn, Sơ Bạch cuối cùng cũng hoàn hồn, cậu lặng lẽ gạt tay Cận Văn Tu ra, mặt không cảm xúc nói: "Vực chủ cũng làm vậy với những cấp dưới khác sao?"
Trong mắt Cận Văn Tu thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nhanh chóng cười phủ nhận: "Không."
"Vậy tại sao..."
Hắn cắt ngang lời Sơ Bạch định hỏi, tay nắm lấy cằm cậu, ngón cái ấn lên môi cậu, nhẹ giọng nói: "Cậu đặc biệt hơn một chút."
Sơ Bạch gạt tay hắn ra, "Vậy với những cấp dưới khác, ngài sẽ xử lý thế nào?"
Cận Văn Tu nhướn mày, "Trực tiếp đánh ngất."
Dù sao thì trong khoảng thời gian ngắn như vậy cũng không thể chết đuối được.
"Nhưng với cậu, xét đến việc cậu đã cứu tôi lúc đầu, tôi không nên thô bạo như vậy."
Bàn tay buông thõng bên người Sơ Bạch đột nhiên siết chặt.
Lời nói của Cận Văn Tu như xát muối vào vết thương, trộn lẫn cảm xúc trước đó và hiện tại của cậu.
Cậu nhắm chặt mắt, hít một hơi thật sâu để kìm nén sự xấu hổ và tức giận đang dâng trào, vành tai đã đỏ bừng.
Sau khi bình tĩnh lại, Sơ Bạch nói với vẻ mặt lãnh đạm: "Vậy lần sau làm phiền Vực chủ cũng đánh ngất tôi đi."
Cận Văn Tu cười nhạt, không đồng ý cũng không từ chối, chỉ chuyển chủ đề: "Biết bơi không?"
Thấy hắn nhanh chóng chuyển chủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-lai-toi-thanh-doi-voi-ke-thu-can-ba/2379760/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.