" Hoàng hậu, thật ra vừa rồi vương gia đến gặp hoàng thượng là vì..."
" Minh Tô tỷ tỷ." Thụy Bích Không nhìn mà cắt lời Minh Tô, y có vẻ mệt mỏi ngồi xuống giường nói: " Ta muốn yên tĩnh một chút, tỷ để ta một mình có được không?"
" Nhưng hoàng hậu..."
" Xin tỷ...” Thụy Bích gượng cười: “ Ta không muốn khiến tỷ phải nhìn thấy mình lúc này đâu."
Minh Tô vì giọng nói cùng ánh mắt của Thụy Bích tình cờ lướt qua nàng mà lo ngại, y có nhiều lúc trở nên khác lạ, lạ đến mức cho dù là chính nàng phục vụ bên cạnh đã lâu cũng không thể nào hiểu được. Minh Tô đành lên tiếng nói: " Nô tỳ hiểu rồi, nô tỳ cáo lui."
Đợi khi Minh Tô đã rời khỏi Chương Long điện Thụy Bích mới thả lỏng người hơn, y im lặng cúi đầu không biết là đang suy nghĩ gì. Thật lâu sau đó đôi bàn tay nhỏ chợt siết chặt lấy vạt áo của chính mình, Thụy Bích nghẹn giọng: " Cảm giác khó chịu này là gì chứ?"
Đây là việc mà y muốn hắn làm... y chính là người muốn hoàng đế suy nghĩ lại chuyện từ chối lập phi. Tất cả đều là vì ý muốn của Thụy Bích, thế nhưng chính y như lúc này lại là sao chứ?
" Ta không sao... ta có thể chịu được, chỉ cần được ở bên cạnh hoàng thượng ta sẽ không quan tâm người có phi tử, cũng không quan tâm người có thật sự yêu ta."
Thụy Bích tự nhủ, y đã từng trải qua những thứ này. Hai đời thậm chí còn chưa từng nhận được sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-lai-trong-mat-chi-con-co-nguoi/2462276/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.