Loài người trời sinh sợ hãi bóng tối. Huống chi là loại bóng tối đột ngột ập đến, quỷ dị như thế này. Một vài người gan nhỏ đã kêu lên: “Tôi không nhìn thấy gì cả! Nến đâu? Mau thắp nến lên đi!” “Ôi, ôi! Dẫm vào chân tôi rồi. Có thể đừng lộn xộn nữa không!” “Huhu, tôi hơi sợ. Đột ngột thế này, có phải thiên tai mới đến không?” “Lữ Sảng! Lữ Sảng! Nến của cô đâu? Tìm được chưa? Nhanh thắp lên đi!” “Kêu cái gì mà kêu, tất cả im lặng đi! Trong phòng này còn có ‘báo nhỏ’ và hổ đấy! Đừng làm chúng nó hoảng sợ…” “Đúng vậy! Vẫn còn hai vị tổ tông này! Chúng nó không đến đây chứ??” “Ôi ôi, mọi người đừng chen về phía sau nữa, tôi đụng tường rồi.”
Trong lúc hỗn loạn, An Nam đã sớm đưa tay vỗ một cái vào đầu con mèo lớn nhà mình. Bạch Hổ ghi nhớ lời dặn của chủ nhân, ngay lập tức xuất kích nhanh như chớp, cắn con mèo rừng đối diện. Con mèo rừng đau đớn, theo bản năng định kêu. Chỉ là chưa đợi nó phát ra âm thanh, An Nam đã đưa tay, một tay sờ lên đuôi Bạch Hổ, thu cả hai con vào không gian. Sau đó bản thân cô di chuyển đến cổng chính, một chân đá văng cửa biệt thự. “Rầm” một tiếng vang lớn, thu hút sự chú ý của mọi người. Nhưng bên ngoài cũng đen như mực, giống như trong phòng, một đám người đang hoảng loạn chẳng thấy gì cả.
“Sao vậy, sao vậy??” “Cửa mở rồi sao? Cái gì vào vậy?!” Hoảng loạn một lúc, hai mẹ con đang lên lầu tìm nến cuối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-lai-truoc-mat-the-tich-tru-hang-ty-vat-tu-roi-dien-cuong-tan-sat/2897877/chuong-742.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.