Khi người này nói, khóe miệng tuy nhếch lên, nhưng ánh mắt lại chẳng hề lay động. Ngay cả cơn gió cuốn cát vàng mịt mù nơi chân trời dường như cũng bị khí thế của anh trấn áp. Đứng trước mặt anh, Lâm Hoài bất giác lùi lại, giữ khoảng cách.
Cô gái tóc uốn mặt vừa thẹn vừa giận, ném chiếc túi trong tay vào người Vu Hàng, chống nạnh hỏi: "Đã chia tay rồi thì anh còn đuổi theo làm gì?"
Lâm Hoài đoán rằng đây là một đôi tình nhân trẻ đang giận dỗi nhau, cũng chẳng liên quan gì đến mình, cậu mà cứ đứng lù lù ở đây thì thật không phải phép. Thế là cậu không nói một lời, lẳng lặng lùi về sau, kiểm tra lại chiếc xe đạp đáng thương.
Bánh xe không quay nữa, xích đã tuột ra, cú va chạm quả thật rất nghiêm trọng.
"Chị đại ơi, em lấy cả xe máy của anh đi rồi mà anh còn không được đuổi theo à?" Giọng Vu Hàng trầm thấp, nhưng lại mang theo cái vẻ lười biếng đặc trưng của buổi trưa hè. Lời nói ra lại chẳng hề mập mờ: "Trả xe lại cho anh, chúng ta lập tức cắt đứt sạch sẽ."
Lâm Hoài lại cố gắng xoay ghi đông, dùng hết sức chín trâu hai hổ mới vặn nó thẳng lại được, một bên tai vẫn hóng chuyện, thầm nghĩ người này nói chuyện thật chẳng nể nang ai, đối với bạn gái cũng hung dữ như vậy.
"Vu Hàng, em nói chia tay anh liền gật đầu ngay, không thèm suy nghĩ một chút nào sao?"
Dương Mỹ Lệ đẩy anh một cái, nhưng không làm anh nhúc nhích. Trong tầm mắt của Lâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-lua-huu-diem/2840499/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.