Từ con đường nhỏ đi đến bên cạnh Lâm Hoài, chỉ cách nhau mười mấy mét. Mắt Lâm Hoài sưng húp, đợi người đi đến gần mới chú ý đến vẻ mặt của Vu Hàng. Một tiếng "Anh" còn chưa kịp gọi ra, cậu đã bị Vu Hàng đưa tay ra ôm chặt vào lòng. Vu Hàng ôm cậu thật chặt, như muốn nghiền nát cậu trong vòng tay. Và khi Vu Hàng ôm chặt cậu, đôi mắt vốn đã chua xót của cậu lại như bị ong chích một cái, k*ch th*ch đến mức muốn rơi lệ.
Mùi thuốc lá trên người Vu Hàng không còn thoang thoảng như trước, ngược lại bây giờ rất nồng. Lâm Hoài không cảm thấy khó chịu, cậu ngửi thấy mùi này liền bất giác tưởng tượng ra cảnh Vu Hàng một mình ngồi trên xe máy hút thuốc, lòng chợt chua xót, cất tiếng: "Anh..."
"Anh, xin lỗi anh."
Bên tai Lâm Hoài là giọng nói run rẩy của Vu Hàng. Anh lập tức mềm lòng đến mức không thể tả, liên tục nói: "Không có, em đừng như vậy."
Cậu vụng về vỗ lưng Vu Hàng, nghe Vu Hàng nói vậy, cậu luống cuống tay chân, "Anh như vậy em khó chịu lắm."
Khó chịu như bị cây kim nhỏ của bà Vương Tú Nga đâm vào lồng ngực.
Vu Hàng hít một hơi, dùng sức xoa đầu cậu, xoa đến rối tung, rồi đặt tay lên trán cậu, ấn người ngửa ra sau, mắt đỏ ngầu, đổi sắc mặt, hỏi ngược lại: "Em khó chịu?"
Lâm Hoài níu lấy eo anh không buông, hốc mắt lại ướt: "Anh, em khó chịu."
Vu Hàng không cho cậu níu, lạnh mặt nhìn cậu: "Em có gì mà khó chịu, lúc nói những
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/song-lua-huu-diem/2840517/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.